Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 217

Chương 217 -
Chương 217 -

Thấy xe của Kim Hữu Tiền, bà ấy sửng sốt một chút, rồi sau đó trong mắt dâng lên hy vọng, vội vàng đi đến hỏi, "Nguyên Nguyên, đại sư về rồi sao?"

"Còn chưa ạ." Kim Hữu Tiền lắc đầu một cái, sau đó tiếp tục nói: "Chẳng qua cháu có dẫn theo một người bạn nhỏ đến, có lẽ có thể tìm được Bắp Cải."

Dì Triệu nghe được lời này, phản ứng giống với lúc trước Kim Hữu Tiền nghe được lời của Lạc Tinh Dữ.

"Nguyên Nguyên, cháu..." Dì Triệu muốn nói lại thôi.

Nếu không phải Kim Hữu Tiền là người nhà mình, trong nhà không thiếu tiền, bà ấy cũng nghi ngờ thằng nhóc này có phải muốn lừa gạt tiền của bà ấy hay không.

Bà ấy đúng là đã hạ thấp tiêu chuẩn xuống, nguyên ý đi thử phương thức tương đối huyền học này, nhưng cũng không thể lập tức kéo ranh giới cuối cùng của bà ấy xuống số âm như vậy được!

Người bạn nhỏ mấy tuổi!

Có thể cầm bút viết số, viết tên của mình một cách ngay ngắn đã không tệ rồi!

Kim Hữu Tiền cũng không để ý, cười nói, "Dì Triệu, dì biết cháu mà, mặc dù con người cháu từ nhỏ đến lớn không có tiền đồ gì, nhưng làm việc luôn đáng tin cậy, cháu có thể dẫn người đến đây, vậy khẳng định có thể nắm chắc!"

"Nói bậy cái gì đấy!" Dì Triệu nghe vậy, liếc cậu ta một cái, "Ai nói cháu không có tiền đồ! Hơn nữa trong nhà chúng ta, cũng không cần con cái có tiền đồ hơn người gì, cả đời bình an là được!"

Bà ấy nói xong, cũng hơi tin Kim Hữu Tiền, dò hỏi, "Hai đứa chuẩn bị làm sao tìm được Bắp Cải?"

Kim Hữu Tiền nghe vậy, trực tiếp nhìn Lạc Tinh Dữ.

Trước đó, cậu ta chỉ biết Lạc Tinh Dữ có thể sử dụng bùa tìm được mèo con, nhưng không hỏi cụ thể tìm như thế nào.

Dì Triệu cũng đi theo nhìn Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh.

Thoạt nhìn chỉ là một cậu bé hơi gầy bốn năm tuổi, nhưng lớn lên đáng yêu, bị hai người lớn nhìn như thế, cũng không căng thẳng, còn rất lễ phép gật đầu với bà ấy.

"Làm phiền dì lấy cho cháu món đồ chơi mà bình thường Bắp Cải thích chơi, tốt nhất là nhỏ một chút, lại lấy thêm một ít thức ăn cho chó hoặc là quà vặt gì đó." Lạc Tinh Dữ nói chuyện rất rõ ràng.

Nhất thời dì Triệu cảm thấy đứa nhỏ này đáng tin thêm hai phần.

Bà ấy đi vào nhà, đi đến phòng của Bắp Cải, chọn lựa một chút, cầm ra một quả bóng bện từ dây màu sắc sặc sỡ và đồ ăn ra.

Đây là món đồ chơi tương đối nhỏ mà Bắp Cải thích, nhưng đối với Lạc Tinh Dữ mà nói, vẫn phải cầm bằng hai tay.

Sau khi cậu bé lấy được đồ chơi rồi, dán bùa lên, sau đó nói với dì Triệu, "Dì, cháu và anh Hữu Tiền cầm món đồ chơi này đi ra ngoài, tìm mèo con hoặc chó con gần đây hỏi một chút, có thấy qua Bắp Cải chưa, làm phiền dì ở nhà chờ, tìm được bọn cháu sẽ gọi điện thoại cho dì."

Đứa bé này thông minh lại lễ phéo, dì Triệu càng nhìn càng thích.

"Dì không cần đi theo sao?" Bà ấy dịu dàng hỏi.

Lạc Tinh Dữ lắc đầu, "Trước đó bùa cháu vẽ chỉ tìm được mèo, chưa từng thử với chó, không nhất định có tác dụng hay không, cũng không làm phiền dì đi với bọn cháu."

Kim Hữu Tiền cũng khuyên, "Dì Triệu, dì ở nhà chờ đi, hoặc đi dạo gần đây một chút cũng được, có tin tức cháu sẽ thông báo cho dì đầu tiên."

Vì vậy dì Triệu gật đầu, "Cũng được, vậy thì khổ cực cho hai đứa rồi."

Kim Hữu Tiền thấy Lạc Tinh Dữ cố sức cầm món đồ chơi kia, vì vậy nhận đồ từ trong tay cậu bé, hai người đi ra biệt thự nhà dì Triệu, tùy tiện chọn một phương hướng, sau khi đi được một đoạn đường, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng mèo kêu.

"Meo~ "

Hai người sửng sốt một chút, nhìn theo chỗ phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trên đầu tường có một con mèo mun lớn đang ngồi, toàn thân màu đen, chỉ có hai móng trước là màu trắng, chẳng qua bị đi có chút bẩn.

Một đôi mắt màu xanh, nhìn chằm chằm hai người.

Có một giây, Kim Hữu Tiền cảm thấy con mèo này có linh tính.

"Là nó sao?" Cậu ta hỏi.

Lạc Tinh Dữ cũng không quá chắc chắn, "Hỏi trước một chút đã."

"... Hỏi như thế nào?"

"Để em thử."

Lạc Tinh Dữ nói xong, nhìn con mèo mun đang ngồi trên cao nhìn xuống mình, "Mèo con, chúng ta muốn tìm một con chó tên là Bắp Cải, nhà của nó ở chỗ gần đây, đây là đồ chơi mà nó thường xuyên chơi, có mùi của nó, mày giúp bọn tao tìm nó được không? Những cái này sẽ là quà cảm ơn mày!"

Mèo mun nghe lời của cậu bé, nhìn đồ hũ và quà vặt cậu bé xách trong tay, rồi sau đó gật đầu meo một cái.

"Con mèo này thành tinh rồi!"

Kim Hữu Tiền thở dài nói.

Mặc dù trong Douyin thường thấy nhiều con mèo con chó thông minh, nhưng trong thực tế tận mặt nhìn thấy thật không giống.

"Anh Hữu Tiền, mở hũ đồ ăn đi." Lạc Tinh Dữ lấy một hộp đồ ăn ra.

Hai người dùng chút thời gian, đút cho mèo mun ăn nửa hũ.

Bởi vì hũ đồ ăn của Bắp Cải hơi lớn, một hũ cũng gần một cân, mèo không ăn hết được.

"Meo meo ~ " Sau khi mèo mun ăn xong, liếm miệng một cái, đi ngửi món đồ chơi kia, kêu hai tiếng với bọn họ rồi đi về phía trước.

Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền đi theo phía sau.

Lại đi một đoạn đường, đến một cái giao lộ, quẹo vào một khúc cua, chỉ thấy bên cạnh có ba con mèo nhỏ, hai con mèo Dragon Li, một con mèo quýt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Mèo mun dẫn bọn họ tới, dừng bên cạnh, meo một tiếng với bọn họ.

"... Tình huống gì đây?" Kim Hữu Tiền dò hỏi.

Lạc Tinh Dữ nghe không hiểu tiếng mèo, nhưng cậu bé có một loại cảm giác, loáng thoáng đoán được ý của bọn nó.

"Có thể là muốn chia nửa đồ hũ còn lại ra cho mấy con mèo này đi." Lạc Tinh Dữ suy đoán nói.

Cậu bé vừa nói xong, đã nghe mèo mun kêu một tiếng.

Vì vậy đặt cậu bé nửa hũ đồ ăn còn dư lại xuông đất, sau đó không đủ, lại phải mở ra một hũ khác.

Bình Luận (0)
Comment