Rất nhanh ba con mèo đã ăn xong, sau đó cùng mèo mun, dẫn đường cho bọn họ.
Trong lúc vô tình bọn họ đã đi theo mèo hơn nửa giờ.
Kim Hữu Tiền là một người lớn, bình thường cũng có rèn luyện, đi chút đường này cũng không tính là gì.
Nhưng Lạc Tinh Dữ chỉ mới năm tuổi, hơn nữa có lúc mèo sẽ chạy, cậu bé có chút không đuổi kịp.
Vì vậy Kim Hữu Tiền ở ven đường quét mã một cái xe đạp công cộng, chở Lạc Tinh Dữ đi.
Tống cộng có bốn con mèo, dẫn bọn họ đi tới một nơi lệch với trung tâm thành phố, cuối dùng lại lại một lối rẽ, sau đó từng con mèo lại ngửi đồ chơi dính mùi của Bắp cải, sau đó kêu meo meo.
"Đây là có ý gì?" Một đường này Kim Hữu Tiền đã cố gắng thử nghiệm nghe tiếng mèo, nhưng vẫn không hiểu.
Lần này Lạc Tinh Dữ tốn nhiều thời gian hơn lần trước, từ trong từng tiếng mèo kia, suy đoán ý của bọn nó.
"Có thể là Bắp Cải đã đến chỗ này, nhưng sau đó như thế nào, bọn nó không ngửi được nữa." Lạc Tinh Dữ nói.
Sau đó thu hoạch được một mảnh tiếng kêu meo meo.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Lạc Tinh Dữ suy nghĩ một chút, không xác định nói, "Lại dán thêm một tấm bùa thử một chút."
Cậu bé nói xong thì từ trong cặp sách lấy ra một tấm bùa khác dán lên.
Bốn con mèo cũng lại gần ngửi món đồ chơi kia một chút, lại tiếp tục lởn vởn ở chỗ này, kêu meo meo.
Lần này rốt cuộc Kim Hữu Tiền cũng hơi hiểu được ý, "Có thể là con chưa đủ, em vẽ tiếp hai lá bùa nữa đi?"
Lạc Tinh Dữ gật đầu.
Cậu bé lấy giấy vàng đã được cắt xong, chu sa được mài xong, lấy một nơi tương đối bằng phẳng ở ven đường làm bàn.
Trước kia Kim Hữu Tiền đã có một lần nhìn thấy Lạc Văn Thư vẽ bùa, lúc bút rơi xuống vô cùng có khí thế, nhưng lúc đó là giấy màu và bút đỏ, thật sự có chút làm trở ngại giác quan.
Mà bây giờ Lạc Tinh Dữ bày ra công cụ chính quy, vô cùng phù hợp trong tưởng tượng của cậu ta.
... Chỉ là người đã thay đổi.
Kim Hữu Tiền cũng không biết Lạc Tinh Dữ đã bắt đầu đi theo Lạc Văn Thư tu hành, hơn nữa còn đã nhập môn.
Cậu ta suy nghĩ trong lòng, Lạc Tinh Dữ cũng có thể vẽ, không chừng mình cũng có thể.
Chỉ thấy Lạc Tinh Dữ năm tuổi, nhấc bút lên, rất có bộ dạng, ở trên giấy vàng, đặt một nét đầu tiên xuống.
Kim Hữu Tiền nghĩ trong đầu, cái này mình biết.
Cậu ta tiếp tục nhìn tiếp.
Sau đó cậu ta phát hiện, mình xem không hiểu.
Cây bút trong tay Lạc Tinh Dữ giống như vật sống, di chuyển trên giấy vàng, mỗi một nét đều vẽ đến một nơi không thể tưởng tượng được, toàn bộ quá trình làm liền một mạch không ngừng lại chút nào.
Chỉ một cái chớp mắt, bùa chú đã được vẽ xong.
Trong chớp mắt này, Kim Hữu Tiền giống như tỉnh mộng từ trong tiết số học ở thời cấp ba, trên bục giảng giáo viên đang giảng bài, cục gom của cậu ta vô tình rơi xuống, vì vậy khom người nhặt, lúc ngẩng đầu lên, đã nghe không hiểu giáo viên nói gì nữa.
Trong lúc Kim Hữu Tiền bị đả kích, Lạc Tinh Dữ đã rất nhanh vẽ xong ba lá bùa.
Vẽ bùa là cần phải tiêu hao linh lực, mặc dù loại bùa này rất đơn giản, nhưng cậu bé chỉ mới nhập môn, không tu luyện ra được bao nhiêu linh lực.
Ba tấm bùa này, chính là cực hạn của cậu bé.
Lạc Tinh Dữ hơi mệt, ngồi xuống trên đất, trước tiên dán một tấm bùa lên món đồ chơi, mấy còn mèo sáp lại ngửi thử, tiếp đó kêu meo meo.
Cậu bé lại dán tấm thứ hai, vẫn là như vậy.
"Chỉ còn một tấm cuối cùng thôi ~ " Cậu bé nói với đám mèo.
Lúc dán lên, quả bóng màu sắc rực rỡ đã bị toàn bộ bùa chú bao lại.
"Meo meo meo!"
Mèo mun dẫn đầu kêu một tiếng, rồi sau đó chạy về một phía,
"Bọn mày chậm một chút!" Cậu bé vừa kêu, vừa nhanh chóng thu dọn đồ vật bỏ vào trong cặp sách, leo lên xe đẹp công cộng Kim Hữu Tiền, đuổi theo bốn con mèo kia.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã hơn một giờ, đã là gần tối sáu giờ
Bọn họ đi một đường đến một cái thôn ở bên ngoài.
Kim Hữu Tiền còn đang nhìn đại khái xung quanh, bỗng nhiên thấy từng con mèo nhảy lên căn nhà mái ngói ở bên cạnh, rồi sau đó ngồi chỉnh tề ở đó, nhìn bọn họ.
Cùng lúc đó, từ bên trong truyền ra tiếng chó sủa.
"Gâu gâu ~ ~ ~"
Nghe có chút yếu ớt, nhưng lại giống như có chút phát cáu.
Rồi sau đó là tiếng chậu thép không gỉ đựng cơm rơi xuống.
Tiếp theo là một tiếng mắng.
"Cái này cũng không ăn, vậy đừng ăn, súc sinh như mày chết đói đi!"
Giọng nói nóng nảy này là của một người nam.
Tiếp đó lại vang lên một tiếng nói khác, lo lắng khuyên nhủ, "Đừng đánh đừng đánh, đánh hư đến lúc đó khó mà ăn nói!"
"Mẹ!"
"Con xem nó mấy ngày không ăn gì rồi, tiếp tục như vậy cũng không có cách nào, nếu không liên lạc với người họ Triệu gì đó đi, cũng đã ra giá 50 ngàn tệ cho ai tìm được rồi, đã rất nhiều tiền, đủ để chúng ta tiêu một thời gian..."
Kim Hữu Tiền nghe được lời này, sửng sốt một chút, có chút không quá chắc chắn nhỏ giọng hỏi, "... Đây là, tìm được rồi?"
Bọn họ cách nhà này rất gần, có thể nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong, trái lại đối phương cũng có thể nghe được tiếng bọn họ, vì vậy cậu ta không có nói tên Bắp Cải.
Mặt khác, cũng sợ bị chó nghe thấy, bỗng nhiên đáp lại một tiếng, làm cho người bên trong nghi ngờ.
"Chắc vậy." Lạc Tinh Dữ nói.
"Vậy, anh gọi điện thoại?" Kim Hữu Tiền lại hỏi.
Cậu ta thật sự cảm thấy mơ màng, giống như là đang nằm mơ vậy.
"Vâng." Ngược lại thì Lạc Tinh Dữ rất bình tĩnh gật đầu, bộ dạng như ông cụ non.
Vì vậy Kim Hữu Tiền đứng ở ven đường, nhỏ giọng gọi điện thoại cho dì Triệu, lại chia sẻ địa chỉ qua Wechat.
Sau đó khoảng hơn 40 phút, chỉ thấy một hàng xe sang lái đến, cầm đầu chính là dì Triệu, xa xa nhìn thấy Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ ở ven đường, bắt đầu lái chậm lại, cuối cùng vững vàng đậu bên cạnh, đầu lộ ra từ cửa sổ xe, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Nguyên Nguyên, Bắp Cải ở chỗ nào?"