Bà ấy không có nói nhỏ tiếng lại, cách nhà lại gần, gần như bà ấy vừa nói xong, đã nghe bên trong truyền đến tiếng đáp lại.
"Gâu ô ô ô ô ~ ~ ~"
"Bắp Cải!"
Hai người nói chuyện trước đó vẫn còn ở trong nhà, mới đầu nghe được tiếng chói sủa, cũng không suy nghĩ nhiều, còn rất có khí thế đi ra, chờ ý thức tình huống không đúng, đã muộn rồi.
Dì Triệu dẫn theo rất nhiều người, trực tiếp xông cửa vào nhà.
Con chó bị nhốt bên trong đúng là Bắp Cải nhà dì Triệu, uể oải nằm trong góc, trên người bẩn thỉu.
Sau đó dì Triệu lại phát hiện, hình như một chân của nó có chút cà nhắc.
Đây thực sự làm cho dì Triệu đau lòng điên mất, bà xem là con trai nuôi như bảo bối, lại bị người ta ngược đãi như vậy.
Lúc này lập tức báo cảnh sát.
Cục cảnh sát cách chỗ này không xa, một lát sau xe cánh sát đã đến, lôi hai người trong nhà đi, còn về đoàn người dì Triệu thì lái xe mình đi theo phía sau.
Tình cảnh này vô cùng đồ sộ, người trong thôn đi ra nhìn rất nhiều.
Kim Hữu Tiền không đi theo, bởi vì thời gian đã trễ, cậu ta và Lạc Tinh Dữ còn chưa ăn cơm nữa.
Dì Triệu để lại cho cậu ta một chiếc xe.
Sau khi Kim Hữu Tiền ném xe đạp công cộng vào trong cóp xe, sau đó đưa trở về chỗ đậu xe đạp, rồi chở Lạc Tinh Dữ đi ăn cơm.
Lúc kết thúc, đã hơn 8 giờ tối.
cậu ta lái xe về nhà dì Triệu đổi xe mình, bên kia cũng từ cục cảnh sát về, kể lại chuyện cho cậu ra. Hai người kia là người trộm chó giống như mấy người bắt cóc trẻ em đổi lấy tiền chuộc vậy, chỉ là chó không biết nói chuyện, chỉ cần đưa về, chủ nhà cũng không truy cứu được.
Trong quá trình áp giải, không biết tại sao hai người này lại cải vả, lật tẩy lẫn nhau, mới biết thì ra là kẻ tái phạm.
Hai người này chuyên làm chuyện này, quan sát nhà có điều kiện tốt nuôi thú cưng, sau đó nghiên cứu địa hình, tìm cơ hội bắt thú cưng đi, sau đó chờ chủ nhân rao tin tìm thú cưng về, nếu giá cả thích hợp thì đưa trả về.
Bọn họ còn đi làm thêm công việc giúp đỡ tìm mèo chó gì đó, vì vậy trong một khoảng thời gian dài không bị nghi ngờ.
Dì Triệu lại nói cảm ơn Lạc Tinh Dữ.
Mặc dù hai người này đã chuẩn bị trả chó về, coi như Lạc Tinh Dữ không tìm được cũng không sao, rất nhanh Bắp Cải cũng sẽ trở về.
Nhưng đối với dì Triệu mà nói, là không giống, chỉ cần vừa nghĩ đến Bắp Cải rất có thể bị bắt cóc, người bắt đối với nó không tốt còn lừa gạt tống tiến, máu nóng đã dâng trào lên tận đầu.
Bà ấy dán tờ rơi tìm chó, nói ở trên đó tiền thù lao là 50 ngàn tệ, nhưng cuối cùng quét mã chuyển 60 ngàn tệ cho Lạc Tinh Dữ.
Vốn dĩ dì Triệu còn muốn mua mấy tờ bùa để phòng trường hợp như vậy xảy ra, chẳng qua hôm nay Lạc Tinh Dữ đã không thể vẽ tiếp được, bà ấy chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Lúc này Kim Hữu Tiền chớp cơ hội giới thiệu việc làm ăn cho Lạc Văn Thư, "Dì Triệu, cháu cảm thấy dì có thể suy nghĩ đến việc mua phù bình an do đại sư vẽ, cháu dùng nhân phẩm đảm bảo, hiệu quả rất tốt, hơn nữa một tấm không đến 20 ngàn tệ, rất lời.”
Sau khi tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của người bạn nhỏ, đối với Lạc Văn Thư chưa từng gặp mặt, dì Triệu cũng đã rất tin tưởng, Kim Hữu Tiền lại đề cử, lập tức bày tỏ chờ đại sư về sẽ đến cửa mua mấy tấm bùa bình an, bùa tìm chó cũng mua mấy tấm.
Cuối cùng lúc Kim Hữu Tiền đưa Lạc Tinh Dữ về nhà, đã qua chín giờ.
Lúc ấy Lạc Văn Thư còn chưa trở về.
Lạc Tinh Dữ từ chối ý tốt của Kim Hữu Tiền, sau khi tạm biệt người thì khóa kỹ cửa, trở về phòng bắt đầu làm bài tập, luyện chữ, vẽ một chút, tu luyện, còn đan thảm.
Thời gian đã qua mười hai giờ, cậu bé vẫn không đợi được Lạc Văn Thư về, cho nên chuẩn bị đi ngủ.
Không nghĩ đến mới vừa viết xong nhật ký, Lạc Văn Thư đã về.
Tối hôm đó, Lạc Tinh Dữ đặc biệt dính người, muốn Lạc Văn Thư dỗ mình ngủ.
Rõ ràng cậu bé đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn kéo lấy tay Lạc Văn Thư, chia sẻ quá trình mình và Kim Hữu Tiền tìm chó vào ban ngày cho cô nghe, cuối cùng hỏi cô, "Mẹ ơi, hôm nay con có được tính là tự mình giải quyết một chuyện hay không?"
"Được tính." Lạc Văn Thư gật đầu khẳng định, khen ngợi cậu bé không keo kiệt chút nào.
"Mẹ, ngày mai chúng ta đi ăn hải sản đi, con mua một con cua thật lớn cho mẹ, con nhìn người khác bóc cua rồi, chắc con cũng sẽ biết, đến lúc đó con bóc cho mẹ..."
"Được."
"Mẹ ơi, anh Hữu Tiền có nói với con, xe hiệu màu trắng không cần bằng lái, con mua cho mẹ một chiếc, mẹ học rồi, là có thể chở con đi học, không cần đi bộ..."
"Được."
"Mẹ ơi..."
"Mẹ ở đâu."
"Con rất nhớ mẹ!"
"Ừ."
Sau khi Lạc Tinh Dữ nói xong câu này, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, câu bé nằm nghiêng, hai tay nắm tay Lạc Văn Thư đặt bên gối.
Lạc Văn Thư cũng không rút ra, cứ ở bên cạnh nhìn cậu bé ngủ, vừa sắp xếp lại chuyện xảy ra trước đó.
Qua thật lâu, Lạc Tinh Dữ chậm rãi buông tay ra, Lạc Văn Thư mới đứng dậy trở về phòng mình.
Một đêm trôi qua.
Mặc dù ngủ trễ, nhưng Lạc Tinh Dữ vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học.
Cậu bé trợn tròn mắt nằm trên giường một lát, nghĩ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, nhất thời cậu bé có chút không chắc chắn, Lạc Văn Thư thật sự trở về, hay là mình quá nhớ mẹ, nằm mơ?
Cậu bé xoay người bò dậy, chân trần xuống giường, mở cửa đi qua phòng khách, thấy phòng Lạc Văn Thư đang đóng, bỗng nhiên cậu bé cảm thấy vô cùng yên tâm, không tự chủ nở nụ cười, lại từ từ về phòng vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ đi học.
Chờ Lạc Văn Thư thức dậy, vệ sinh xong, hai mẹ con đi ra ngoài, đã là hơn tám giờ.
Kim Hữu Tiền đã đứng dưới lầu chờ một lát.
Cậu ta đang suy nghĩ có phải Lạc Tinh Dữ ngủ quên hay không, đang do dự có nên gọi điện thoại kêu một chút, lại cảm thấy hình như không cần thiết, là một bạn nhỏ đi nhà trẻ, thỉnh thoảng đến trễ một chút hình như cũng không sao.
Lúc này chợt thấy hai người đi ra từ trong cửa, chính là Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ.
Kim Hữu Tiền sửng sốt một chút, rồi sau đó vẫy tay chào hỏi, "Đại sư, cô trở về rồi!"
Lạc Văn Thư thấy cậu ta ở chỗ này, có hơi bất ngờ, rồi sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, cậu ta là đến đón Lạc Tinh Dữ đi nhà trẻ, mà ngày hôm qua cô về quá muộn, lại dỗ Lạc Tinh Dữ ngủ, cho nên nhất thời quên nói cho cậu ta.
Vì vậy cô gật đầu, nói với Kim Hữu Tiền, "Vất vả rồi."
Trái lại Kim Hữu Tiền có chút ngượng ngùng, "Dù sao tôi cũng không làm gì cả, đại sư, hai người lên xe trước đi, tôi đưa hai người đến nhà trẻ."
"Cảm ơn anh Hữu Tiền." Lạc Tinh Dữ lễ phéo nói cảm ơn, mở cửa xe, để cho Lạc Văn Thư vào ngồi trước, rồi đến lượt mình, lại đóng cửa xe lại.
Mấy phút sau, xe đã đến cửa nhà trẻ.
Sau khi Lạc Văn Thư đưa Lạc Tinh Dữ vào nhà trẻ, đứng ở cửa suy nghĩ một chút, rồi sau đó hỏi Kim Hữu Tiền, "Cậu có muốn học tu hành với tôi không?"