Rất nhanh, cậu ta gặp được người quen đầu tiên.
Là cô gái trẻ tuổi nhìn thấy ở cục cảnh sát, cô ấy nói mình đến để tạ ơn.
"Trước đó vài ngày tôi có làm mất điện thoại, trái lại cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng bên trong có hình chụp chung với bạn khi đi chơi chưa kịp gửi đi. Nghe những người bạn khác nói Bồ tát ở miếu này rất linh, cho nên đi đến xá một cái, lúc ấy cũng không ôm hi vọng gì nhiều, không nghĩ đến sáng hôm nay nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói kẻ trộm điện thoại của tôi đã bị bắt..."
Cũng bởi vì không đáng tiền, cho nên cái điện thoại kia vẫn chưa được bán.
Hơn nữa Hướng Phi Văn trộm điện thoại rẻ tiền kia đúng là không phải vì tiền, gã chỉ là muốn nhìn thử trong điện thoại của nữ sinh xinh đẹp có ảnh riêng tư gì đó hay không.
Cô gái trẻ thuận lợi lấy điện thoại của mình về.
Sau đó Kim Hữu Tiền lại thấy bà cụ kia, cũng đến tạ ơn.
Bà cụ là người bị trộm tiền ở bên ngoài bệnh viện, lúc ấy trong lòng vô cùng đau khổ và tự trách, nhất thời nghĩ không thông, muốn tìm chết.
Cũng may gần đó có người tốt chú ý đến sự khác thường của bà cụ, khuyên bảo bà ấy, sau khi biết chuyện, nghĩ cách góp chút tiền còn thiếu cho con trai bà cụ làm phẫu thuật.
Phẫu thuật rất thành công, ngày hôm qua con trai bà cụ đã hết bệnh xuất viện.
...Cô gái trẻ tuổi đó nói với bà, không cần cảm ơn mình, nếu muốn cảm ơn, thì đến miếu ở đây dâng nén hương, thêm một viên đá là được.
Sáng sớm hôm nay, con trai của bà cụ nhận được điện thoại của cục cảnh sát, phản ứng đầu tiên là tưởng lừa đảo, sau đó biết rõ, lập tức dẫn bà cụ đến cục cảnh sát, nhận tiền bị trộm về.
Vốn dĩ bà cụ vẫn luôn nhớ đến chuyện thắp hương, chỉ là không có thời gian, cho đến hôm nay mới đến.
Lúc gần hơn hai giờ gần ba giờ chiều, Kim Hữu Tiền chuẩn bị trở về trung tâm thành phố đón Lạc Tinh Dữ tan học, sau đó cùng nhau đi đến lầu nhà họ Phương, chính thức bước vào con đường tu hành.
Kết quả lại đụng phải người quen.
Là người phụ nữ trung niên nhìn thấy trong cục cảnh sát, cũng là đến tạ ơn.
Con của bà ấy là đứa bé trai mà mấy năm trước Củng Hưng Mạnh làm tổn thương.
Cho đến bây giờ, đứa bé đã lớn, nhưng ban đêm vẫn luôn gặp ác mộng, năm mơ thấy chuyện xảy ra lúc trước, bị dọa sở tỉnh lại lúc nửa đêm.
Bà ấy vẫn luôn chìm trong cảm xúc tự trách, hận sao lúc trước mình không trông con thật kỹ.
"Hôm nay cuối cùng tên trộm đó cũng bị bắt, mặc dù đã không có cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra, nhưng ít ra trong lòng chúng tôi đã được dễ chịu hơn..."
Bởi vì chồng bà ấy thay đổi công việc, cho nên trước đó không lâu người một nhà dọn đến Xuân Xơn.
Bởi vì vụ án gạt bán trẻ em phụ nữ lúc trước mà bà ấy biết được cái miếu này, cho nên muốn đến lạy một chút, không nghĩ đến nguyện vọng lại được thực hiện.
---
Lúc Kim Hữu Tiền lái xe đến nhà trẻ, thời gian vừa vặn, cậu ta đón Lạc Tinh Dữ về nhà.
Lúc gặp Lạc Văn Thư, cậu ta lại nói chuyện gặp được ở trong miếu cho cô, sau đó hỏi, "Sư phụ, thứ đồ chơi này là gì vậy ạ?"
Không phải cậu ta sợ, bởi vì lúc đầu Lạc Văn Thư đã nói, vật này không có ảnh hưởng đến cậu ta.
Cậu ta chỉ là tò mò, lúc hỏi còn bóp thứ đồ chơi ở trong tay mấy cái.
"Là một loại sinh vật có thể làm ô nhiễm hay ảnh hưởng đối với suy nghĩ của con người, chẳng qua tôi đã thêm một chút hạn chế cho nó, đối với người bình thường mà nói, nó chỉ là một món đồ bình thường, nhưng nếu đám người đặc biệt đụng vào nó, sẽ bị chịu ảnh hưởng."
"Đám người đặc biệt..." Trong lòng Kim Hữu Tiền đã có suy đoán, nhưng vẫn cẩn thận hỏi.
Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Ăn trộm."
Hôm nay thành thành phố Xuân Sơn là địa bàn của cô, vốn dĩ chuyện trộm cắp này thuộc về sự quản lý của cảnh sát nhân gian, nhưng gần đây người đến dân hương, đại bộ phận đều có nguyện vọng liên quan đến cái này, cho nên cô dứt khoát quản lý một chút.
"Gần đây cậu không cần đến miếu canh chừng, lúc rảnh rỗi, cứ đi dạo một vòng, chọn chỗ nào mà náo nhiệt nhiều người, ăn trộm thích đến đó."
Kim Hữu Tiền nghe như vậy, trong nháy mắt đã hiểu ý định của Lạc Văn Thư.
Cậu ta cười hì hì gật đầu, trong lòng thắp mấy ngọn nến cho đám trộm ở Xuân Sơn.
Sau khi nói xong chuyện này, Lạc Văn Thư bắt đầu chỉ dạy cậu ta tu hành.
Các bước giống với Lạc Tinh Dữ lúc trước, bước đầu tiên là ngồi tĩnh tọa cảm nhận
Kim Hữu Tiền nhìn Lạc Tinh Dữ ngồi trên đệm yoga, thuần thục bày xong tư thế, nhắm mắt tiến vào trạng thái, trong lòng nghĩ hình như cũng không khó khăn lắm.
Sự thật cũng chứng minh, làm tư thế không khó, dù gì cậu ta cũng là một người trưởng thành, chút năng lực học tập này vẫn có.
Nhưng sau đó, cậu ta không thể nào tiến vào trạng thái được.
Lấy một ví dụ, giống như một học sinh kém, nhìn đề tiếng anh và số học, mỗi một chữ, mỗi một câu, mỗi một ký hiệu, đều biết, nhưng ghép chung tổ hợp lại, thì hai mắt giống như bị mù không nhìn thấy gì cả.
Cũng không biết quả bao lâu, cậu ta chỉ cảm thấy eo đau lưng đau, hình như chân cũng có chút tê.
Bỗng nhiên cảm giác được trong tay bị nhét một thứ gì đó, xúc cảm rất quen thuộc, mềm mại trơn nhẵn.
Là đồ chơi bạch tuộc kia!
"Nắm chơi đi." Giọng nói của Lạc Văn Thư vang lên bên cạnh.
Kim Hữu Tiền theo bản năng làm theo, ngón tay bóp đầu bạch tuộc, bóp xúc tua của nó.
Bóp rồi bóp, dần dần động tác của cậu ta trở nên chậm lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.
Lúc này nhìn lại dáng vẻ của cậu ta, đã tiến vào trạng thái tu hành kỳ diệu.
Cho đến hơn 10 giờ gần 11 giờ tối, Kim Hữu Tiền mới bị đánh thức.
Trong mắt của cậu ta có chút mờ mịt, giống với Lạc Tinh Dữ của lúc trước, nhất thời không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.
"Có thể về rồi" Lạc Văn Thư nói với cậu ta, "Chiều mai lại tiếp tục."
Kim Hữu Tiền từ từ nghĩ lại chuyện mình tu hành với Lạc Văn Thư, cậu ta nhớ trước đó mình cầm đồ chơi bạch tuộc kia, nhưng cúi đầu nhìn xuống, không có gì cả, lại nhìn về phía mặt bên, phát hiện nó đã treo bên trên điện thoại của mình.
Vì vậy cậu ta nhìn thời gian một chút, nhất thời sợ hết hồn.
Vậy mà cậu ta từ buổi chiều hơn 4 giờ, vẫn luôn ngồi đến hơn 10 giờ tối, gần sáu tiếng đồng hồ.
Nếu là bình thường, cậu ta sẽ đứng lên không nổi.
Nhưng trên thực tế, cậu ta chỉ cảm thấy cả người sảng khoái tỉnh táo, giống như tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon, cả người đều thoải mái.
Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được chỗ kỳ diệu của tu hành, mặc dù không biết khi nào mới có thể chân chính nhập môn, nhưng đã bắt đầu mong đợi.
Sau đó mỗi ngày Kim Hữu Tiền đều sẽ đến tu hành với Lạc Tinh Dữ, thứ hai đến thứ sáu sau khi nhà trẻ tan học, thứ bảy và chủ nhật thì không cố định, thỉnh thoảng sẽ nghỉ, đó là do cậu ta có chuyện xin nghỉ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày 27 tháng 9.
Hôm nay là thứ tư, thời tiết tốt, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi lướt qua.
Mấy ngày hôm trước Lạc Tinh Dữ đã đan xong thảm đắp, lại từ trên mang mua giấy gói quà, dây nơ,... xem rất nhiều video, sau khi thử mấy lần, cuối cùng đã đóng gói được một hộp quà rất đẹp, giấu trong tủ quần áo.
Cậu bé còn đặt cả bánh ngọt và hoa.
Buổi chiều Kim Hữu Tiền đón cậu bé từ nhà trẻ về, về đến nhà phát hiện Lạc Văn Thư không ở đây, có để lại cho cậu bé một tờ giấy, nói mình đi ra ngoài làm việc, đại khái buổi tối sẽ trở về, để cho cậu bé ăn cơm trước.
Lạc Tinh Dữ không chỉ không thất vọng, trái lại có chút vui vẻ, bởi vì cậu bé có thời gian trang trí một chút.
---
Buổi tối hơn tám giờ, Lạc Văn Thư làm xong mọi chuyện, đón xe đến dưới lầu nhà họ Phương, một đường đi lên lầu năm.
Cô lười lấy chìa khóa, dùng linh lực mở cửa.
Không ngờ, trong nhà lại không mở đèn, vô cùng tối, chỉ có một chút ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cô có thể cảm giác được Lạc Tinh Dữ ở trong phòng khách.
"Tinh Tinh, sao lại không mở đèn?" Cô hỏi.
Gần như cô mới vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, đèn trong phòng khách được bật lên.
Chỉ thấy trong phòng khách đơn giản, đã được trang trí hoa và bong bóng.
Một tiếng "bùm" vang lên, là Lạc Tinh Dữ cầm pháo hoa bắn lên, từng mảnh giấy đủ màu sắt rơi xuống trên đầu cô.
"Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!" Lạc Tinh Dữ cười thật tươi với cô.
Lạc Văn Thư sửng sốt một chút, nhớ tới lúc trước mình có nói qua với cậu.
Không nghĩ cậu bé lại nhớ, hơn nữa còn chuẩn bị một ngạc nhiên mừng rỡ cho cô.
Trong mắt cô tràn đầy dịu dàng, ngồi xuống sờ đầu cậu bé, rồi sau đó ôm lấy cậu, "Cảm ơn Tinh Tinh."
Lạc Tinh Dữ để cho cô ôm một lát, sau đó mới đẩy ra, kéo cô đi đến trước bàn trong phòng khách, "Mẹ ơi, nhanh đốt nến cầu nguyện đi ạ!"
Bánh ngọt được đặt mua không lớn, nhưng rất tinh xảo, phía trên là Lạc Văn Thư theo phiên bản dễ thương do cậu bé vẽ, để cho tiệm bánh ngọt làm theo, phía trên cắm một cái bảng nhỏ, viết một hàng chữ nhỏ --- Chúc mẹ sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.
Cậu bé không chỉ nhớ sinh nhật của Lạc Văn Thư, còn nhớ cô mới mười tám tuỏi.
Hoa hồng màu hồng được mua cũng là mười tám bông, gói rất đẹp, đặt bên cạnh bánh ngọt.
Lạc Văn Thư đốt nến, ước nguyện, lại thổi nến.
Cắt hai miếng bánh ngọt, cô một miếng, Lạc Tinh Dữ một miếng.
Lạc Tinh Dữ dùng nĩa dính chút kem, thừa dịp cô không chú ý, chạm nhẹ vào mũi cô, cười cong mắt bỏ chạy.
Ăn xong bánh ngọt, Lạc Tinh Dữ lại mang món quà mà mình đã chuẩn bị rất lâu tặng cô.
Lạc Văn Thư cẩn thận mở ra, là một cái thảm len có đủ loại màu xanh, xanh da trời, xanh đậm, xanh nhạt,...
Sờ vào là loại lông xù, mềm mại lại ấm áp.
Lạc Văn Thư vẫn luôn biết Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng không nghĩ đến, cậu bé có thể làm đến bước này.
"Cảm ơn Tinh Tinh, đây là một trong những món quà tốt nhất mà mẹ nhận được!"
--
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay là sinh nhật của mẹ, lúc mẹ nhắm mặt lại cầu nguyện, mình cũng len lén cầu nguyện, hy vọng mẹ vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn mười tám tuổi. #sinh nhật vui vẻ # nhật ký Tinh Tinh#
Ảnh đính kèm có ba tấm, bánh ngọt, hoa hồng, cùng với tấm thảm đắp kia.
Lần này Lạc Tinh Dữ không có viết ba chữ "Nhớ mẹ" nữa, bởi vì cậu bé cảm thấy, ngày hôm nay thuộc về Lạc Văn Thư.