Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 230

Chương 230 -
Chương 230 -

Lúc ấy Củng Hưng Mạnh chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ cậu bé nhiều chuyện kia một chút, không nghĩ đến hành động của mình đưa đến một trận khủng hoảng lớn, các đơn vị truyền thông ùn ùn đưa tin tức, cảnh sát địa phương cũng nhận áp lực quá lớn đến từ xã hội.

Cuối cùng toàn tỉnh triển khai hành động bắt trộm cướp, một trận đó, hoàn toàn bắt sạch mất tên trộm hoạt động trong khu vực.

Lúc ấy phàm là tên trộm bị bắt, có thể bị xử nặng bao nhiêu thì xử nặng bấy nhiêu, nếu không đủ ngồi tù thì lật lại vụ án trước đó, có thể nói là nghĩ đủ cách để đưa đối phương vào tù.

Củng Hưng Mạnh nhìn thấy tình huống không ổn, vì vậy dẫn đồ đệ trở về Xuân Sơn, may mắn tránh được một kiếp.

Sau đó mấy năm, cái tỉnh kia vẫn luôn liệt chuyện bắt trộm vào mục cần xử lý chính, đa số tên hành nghề trộm đều bị bắt, một ít chạy đi tỉnh khác, gần như đã tuyệt tích.

Vì vậy còn được cấp trên khen thưởng.

Nhưng tên trộm rạch tay bé trai lại không bị bắt được, cũng trở thành cái gai của ngành cảnh sát khi đó.

Chẳng ai nghĩ đến, mấy năm sau, Củng Hưng Mạnh bị bắt ở Xuân Sơn, hơn nữa còn bởi vì nguyên nhân không thể tưởng tượng nổi.

Dưới tình huống bình thường, Hướng Phi Văn sẽ không có khả năng khai chuyện của Củng Hưng Mạnh ra, dù sao chính gã cũng tham dự vào.

Thậm chí nếu như chính gã không nói, cảnh sát cũng không biết thầy trò bọn họ là hai tên trộm.

"Dựa theo lời giải thích của gã, vấn đề nằm ở trên đồ chơi gắn ở điện thoại đó..." Cảnh sát mặt đồng phục nhìn Kim Hữu Tiền, ánh mắt có chút phức tạp.

Bởi vì Hướng Phi Văn đột nhiên nổi điên ở khu vui chơi, đánh nhau với Củng Hưng Mạnh, người vây xem ở bên cạnh báo cảnh sát, mới bị bắt.

Lúc đầu gã giải thích là vì mình quá sợ mới sinh ra ảo giác, sau đó mới xảy ra chuyện tiếp theo.

Lúc ấy Củng Hưng Mạnh bị đánh cho hôn mê, sau khi đưa đến bệnh viện rất nhanh đã tỉnh lại.

Ông ta cũng nói mình sinh ra ảo giác, mới có thể ra tay đánh nhau với Hướng Phi Văn.

Sau khi nói rõ ràng, hai bên cũng không so đo với nhau, vốn gì đã không còn chuyện gì của cảnh sát nữa.

Nhưng khi Hướng Phi Văn đỡ Củng Hưng Mạnh mới đi ra khỏi cục cảnh sát, bỗng nhiên lại phát điên, hơn nữa không chỉ có gã, Củng Hưng Mạnh cũng như vậy.

May mà cảnh sát ở gần đó kịp phản ứng, đè hai người xuống, nếu không lại tiếp tục đánh nhau.

Nhưng tay và chân của bọn họ bị khống chế, nhưng miệng thì không có.

Lúc ấy chẳng ai ngờ được, Hướng Phi Văn đột nhiên nhìn Củng Hưng Mạnh, nói ông ta là một tên trộm, rồi sau đó bắt đầu khai ra mọi chuyện.

Củng Hưng Mạnh cũng không cam lòng yếu thế, run rẩy nói chuyện của Hướng Phi Văn.

Đám cảnh sát ngạc nhiên đến ngây người, nghe hai người chó cắn chó, một lát sau mới phản ứng lại được, chuẩn bị truy hỏi cặn kẻ, lúc này bỗng nhiên hai người kia dừng lại.

Đôi mắt của Hướng Phi Văn tràn đầy khủng hoảng, "Có... Có quỷ!"

Biểu hiện của Củng Hưng Mạnh không rõ ràng như vậy, nhưng cũng nhìn ra được vẻ mặt của ông ta không đúng lắm.

"Là cái thứ đồ trang sức kia! Nhất định là nó giở trò quỷ!” Cũng không biết làm sao Hướng Phi Văn lại nghĩ đến chỗ này, vẫn luôn nói đồ trang sức treo trên điện thoại có vấn đề, để cho cảnh sát nhanh chóng lấy cái thứ đồ đó ra khỏi người gã.

Tất nhiên cảnh sát không tin cách nói của gã, chẳng qua vẫn lấy điện thoại kia ra, bởi vì theo như lời của gã, đây là tang vật trộm được.

Sau đó Hướng Phi Văn trở lại bình thường, chối bỏ những lời nói lúc trước, mặc kệ cảnh sát hỏi như thế nào, gã cũng nói không biết, để cho bọn họ điều tra, nếu điều tra được thì gã nhận.

Gã cũng biết, có mấy lời đã nói cho dù chối bỏ cũng không có ích gì, những chuyện mà gã và Củng Hưng Mạnh làm, đặc biệt là chuyện quan sát nhìn chằm chằm đối tượng mục tiêu, nhất định có thể tra được chút manh mối,

Nhưng muốn điều tra hết mọi chuyện là không có khả năng lớn.

Gã chỉ cần ngậm chặt miệng, có thể bị ít đi mấy tội danh.

Củng Hưng Mạnh cũng có phản ứng giống như vậy, trong nháy mắt, hai thầy trò biến thành người câm.

Lúc ấy người phụ trách thẩm vấn chú ý đến bọn họ thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía đồ chơi gắn ở trên điện thoại kia, giống như không bị khống chế, mang theo sự sợ hãi rõ ràng.

Sau khi suy nghĩ một trận, người phụ trách thẩm vấn quyết định thử xem đồ chơi kia có tác dụng hay không.

Kết quả phát hiện, không chỉ có thể dụng, hiệu quả còn rất tốt.

Người này chỉ là nhắc đến món đồ chơi gắn trên điện thoại này thôi, còn chưa kịp nói gì, Hướng Phi Văn kia giống như bị cái gì đó kích thích, sắc mặt tái nhợt, chủ động khai ra.

"... Đội trưởng của chúng ta hận không thể mua lại đồ chơi này của cậu, làm vật may mắn cho trong đội." Cảnh sát vừa để cho Kim Hữu Tiền ký tên, vừa nói đùa.

"Nếu không cậu suy nghĩ một chút? Giá chúng tôi đưa ra cũng rất khả quan đó."

Kim Hữu Tiền nghe xong tất cả mọi chuyện, trong lòng cũng rất khiếp sợ, chẳn qua cậu ta cũng đã gặp rất nhiều chuyện không bình thường, mặc ngoài vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh.

"Không được không được, cái này là người khác tặng, hơn nữa tôi cũng rất thích." Cậu ta cười từ chối, ký tên xong, nhận lại điện thoại, sau đó rời đi.

Trong lúc đó, thấy được rất nhiều người, có bà cụ tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, ăn mặc mộc mạc, có người phụ nữ trung niên mặt mũi tiều tụy, dẫn theo một bé trai khoảng mười tuổi, còn có một cô gái trẻ,...Hình như những người này có liên quan đến vụ án, đến từ những chỗ khác nhau, nhưng trong mắt tràn đầy vui sướng.

Kim Hữu Tiền ra khỏi cục cảnh sát, sau khi gọi điện thoại kể lại tình huống cho Lạc Văn Thư, lập tức lái xe đi thẳng đến ngoại ô phía Nam, bắt đầu công việc thủ miếu của mình.

Bình Luận (0)
Comment