."... Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, chắc là đúng vậy." Kim Hữu Tiền hơi gật đầu, sau đó hỏi, "Sao vậy ạ?"
Ông cụ canh cửa lại nhìn Kim Hữu Tiền, hình như trong mắt có chút kính sợ, nói với cậu ta, "Cậu đi nhận điện thoại rồi sẽ biết."
Kim Hữu Tiền có chút khó hiểu, nhưng cũng không lo lắng, từ trước đến giờ cậu ta đều là người tuân thủ pháp luật, ngay cả ở trên mạng cãi nhau với người ta cũng chú ý dùng từ ngữ văn minh lễ phép, cố gắng khi mắng người không có một từ bẩn nào.
Cho dù có người mở khóa xem điện thoại của cậu ta, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa cảnh sát hoàn toàn sẽ không tùy tiện xem điện thoại của cậu ta.
Ông cụ canh cửa vô cùng nhiệt tình dẫn cậu ta đến phòng làm việc, nói với người bên trong Kim Hữu Tiền là người bị mất điện thoại tối hôm qua.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay, rối rít nhìn cậu ta.
Ánh mắt của cảnh sát nhân dân, lực áp bức rất mạnh, dù Kim Hữu Tiền đã có thói quen bị người ta nhìn chăm chú, nhưng giờ phút này cũng có chút chịu không nổi.
"Cậu mất điện thoại di động?"
"Miêu tả hình dạng chút đi."
Một lát sau, rốt cuộc có người mở miệng nói chuyện, nhất thời không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn.
Kim Hữu Tiền cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đơn giản miêu tả điện thoại của mình, cuối cùng bổ sung một câi, "Phía trên địa thoại có một đồ trang sức hình bạch tuộc, cái đồ vật đó rất quan trọng đối với tôi, tên ăn trộm không có ném nó đi chứ?"
"Thật sự là cậu nha!"
"Đồ chơi kia cậu mua ở chỗ nào vật, đã từng đi chùa khai quang hả?"
Kim Hữu Tiền nhìn thấy tình huống này không đúng lắm, cũng không có nói ra là Lạc Văn Thư đưa, chỉ là nói của một người bạn tặng.
Sau đó từ trong miệng của cảnh sát, cậu ta biết được một số chuyện xảy ra tối hôm qua.
Tên trộm trộm điện thoại của cậu ta tên là Hướng Phi Văn, sư phụ của tên trộm tên là Củng Hưng Mạnh.
Vụ án này chủ yếu có liên quan đến Củng Hưng Mạnh.
Củng Hưng Mạnh là người Xuân Sơn, từ rất sớm đã đi ra ngoài làm việc, lúc còn trẻ trà trộn vào các trạm xe lớn, lén lút gây án khắp nơi, thường xuyên hai ba năm cũng không thấy trở về quê quán.
Quả thật tay nghề của ông ta không tệ, nhiều năm qua như vậy, chưa từng bị bắt.
Hơn nữa làm người rất cẩn thận, vẫn luôn dùng thân phận giả, trước kia những đồ đệ ông ta nhận, cũng không có ai biết tình huống thật của ông ta, vì vậy sau khi bị bắt vào tù, cho dù trong lòng có ý muốn tố cáo ông ta lập công chuộc tội, cung cấp tin tức, nhưng đều không bắt được người.
Sau khi Củng Hưng Mạnh trở nên lớn tuổi, bắt đầu nhớ nhung cố hương.
Có một câu nói thế này, lá rụng về cội.
Vì vậy ông ta trở lại thành phố Xuân Sơn, còn mang theo cả đồ đệ Hướng Phi Văn mà ông ta lựa chọn tỉ mỉ về.
Tính toán của Củng Hưng Mạnh là sau khi mình chết có đồ đệ lo hậu sự cho mình, lại không nghĩ rằng, mình còn chưa chết, đồ đệ của mình đã khai hết những chuyện trước kia mình làm, tiễn mình lên đường trước.
Lúc Hướng Phi Văn khai ra không đau không ngứa.
Gã nói nửa tháng trước ở bên ngoài bệnh viện, Củng Hưng Mạnh trộm tiền của bà cụ, có cả tiền chẵn lẫn tiền lẻ, tổng cộng 6732.2 tệ.
Tiền được bọc bên trong một cái khăn tay đã bạc màu, tiền rất cũ, nhưng đều được vuốt bằng phẳng, xếp rất chỉnh tề.
Đó là tiền bà cụ tiết kiệm mua quan tài cho mình, mặc dù hôm nay phổ biếng hỏa táng, không mua quan tài được, nhưng cũng có thể mua một hũ đựng tro cốt.
Nhưng con trai của bà ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con dâu lấy hết tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra, lại mượn tiền khắp nơi, cũng không góp đủ tiền phẫu thuật.
Bà cụ cầm hết tiền của mình đi đến bệnh viện, muốn giao cho con dâu, nhưng lại không ngờ đến, ở bên ngoài bệnh viện bị trộm.
Sau khi Củng Hưng Mạnh trộm tiền, giao cho Hướng Phi Văn, nói với gã, "Số tiền này do con làm chủ, nếu như con cảm thấy bà ta đáng thương, có thể trả lại cho bà ta."
Đây là khảo nghiệm của Củng Hưng Mạnh đối với Hướng Phi Văn, sau khi thu gã làm đồ đệ, thỉnh thoảng sẽ có một trận kiểm tra.
Ông ta nói, làm trộm, mềm lòng sẽ không thành chuyện lớn, còn sẽ làm hư chuyện.
Hướng Phi Văn đã sớm quen rồi, "Trên thế giới này người đáng thương rất nhiều, gặp phải chúng ta, là mệnh của bà ta."
Sau đó cầm tiền dẫn Củng Hưng Mạnh đi đến hội sở chơi một đêm, cuối cùng còn dư lại năm hào, thưởng cho ăn xin ven đường.
Kim Hữu Tiền nghe đến chỗ này, siết chặt quả đấm.
Mà đây chỉ là mới bắt đầu.
Chuyện ồn ào nhất mà Củng Hưng Mạnh từng làm, là vào mấy năm trước.
Lúc ấy ông ta vẫn còn ở một tỉnh khác, mới nhận Hướng Phi Văn làm đồ đệ được hơn hai năm không đến ba năm, tay nghề của Hướng Phi Văn còn chưa được luyện ra.
Ngày đó ông ta dẫn Hướng Phi Văn đi ra ngoài thực hành, mục tiêu đã được chọn, nhìn đúng thời cơ, ở bên cạnh quan sát Hướng Phi Văn ra tay.
Không ngờ đột nhiên có một cậu bé cầm bong bóng đi đến, đứng ở bên cạnh ông ta, cùng nhìn theo tầm mắt của ông ta, nói với ông ta, "Ông ơi, hình như người kia đang trộm đồ."
Củng Hưng Mạnh nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt đã trở nên hung ác dọa người, ông ta dùng giọng điệu bình tĩnh nói với cậu bé, "Chỗ nào, sao ông không nhìn thấy?"
Cậu bé chỉ hướng cho ông ta, "Chỗ đó!"
Cậu bé kia mới năm sáu tuổi, đây được xem là dám làm việc nghĩa đầu tiên của cậu bé, nhưng vận may không tốt, đụng phải sư phụ của tên trộm.
Lúc đó, Củng Hưng Mạnh nở nụ cười, nắm lấy tay của cậu bé, dùng mảnh dao mỏng trong tay, cắt mấy đường lên tay của cậu bé.
Sau đó ông ta gọi Hướng Phi Văn rời đi.