Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 228

Chương 228 -
Chương 228 -

Xung quanh đều là quỷ, gã chỉ có thể chạy qua bên cạnh bọn họ.

Gã cảm giác được những con quỷ kia muốn bắt gã, từng đôi tay, vươn về phía gã.

Gã dùng hết sức lực, mới có thể chạy trốn đươc.

Nhưng gã phát hiện, toàn bộ khu vui chơi, biến thành một vùng đất âm u, tất cả người chơi, đều là quỷ, đều đang nhìn gã.

Gã liều mạng chạy ra khỏi khu vui chơi, tìm được Củng Hưng Mạnh.

"Sư phụ, chạy mau, có..."

Gã còn chưa nói hết lời, chỉ thấy bóng người đưa lưng về phía gã, quay đầu 180 độ, một đôi mắt chỉ có tròng trắng, không thấy con ngươi, nhìn chằm chằm vão gã.

"Có... Cái... Gì..."

Người nọ phát ra tiếng nói ghê rợn, rồi nhào về phía gã.

Hướng Phi Văn hoàn toàn không kịp né tránh, chỉ có thể đưa tay đẩy ra.

Gã dùng hết sức lực, không ngờ, con quỷ kia bị gã đẩy ngã xuống đất.

Gã hơi ngẩn ra, lúc này con quỷ kia bò dậy, lại nhào về phía gã.

Hoặc có lẽ một màn đẩy ngã mới vừa rồi kia tiếp thêm dũng khí cho Hướng Phi Văn, gã nhấc chân đáp một cược, rồi sau đó nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, chỉ tìm được một cái ghế nhựa.

Gã bước nhanh đến, nhặt ghế nhựa lên, lại đập về phía con quỷ đang nhào về phía mình, từng cái đập mạnh cứ thế hạ xuống.

Cũng không biết qua bao lâu, Hướng Phi Văn cảm thấy cánh tay của mình bủn rủn, gần như không giơ lên nổi.

Mà con quỷ kia thì nằm yên ở dưới đất.

Cuối cùng Hướng Phi Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, vứt ghế nhựa trong tay đi, đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển.

Vốn dĩ tình huống yên tĩnh quỷ dị, dần dần có âm thanh.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có người đánh nhau sao?"

"Hình như có một người nam nổi điên, kêu có quỷ gì đó ở chỗ xe qua núi, một lát thì nói có người chết, một lát thì nói có quỷ, sau đó từ bên kia, chạy đến chỗ này..."

"Hình như người này bị điên rồi, tự nhiên xông lên đánh người kia..."

Hướng Phi Văn nghe được những tiếng nói chuyện này, thân thể hơi cứng đờ một chút.

Bỗng nhiên gã sinh ra một dự cảm bất thường, chậm rãi nhìn về phía con quỷ bị gã đánh ngã nằm bất động trên đất.

Dáng người, quần áo, khuôn mặt...

Giống như đúc với sư phụ Củng Hưng Mạnh của gã.

Không, đó chính là sư phụ Củng Hưng Mạnh của gã!

"Ò oe ò oe ----" Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa xa, rất nhanh đã đi đến gần đó.

"Cảnh sát đến!"

"Mọi người tránh ra một chút, đừng bao vây ở chỗ này!"

"Chỉ có hai người này sao?"

Cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện trong tầm mắt, Hướng Phi Văn theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc chống mắt với đối phương.

Trong nháy mắt đó, trong đầu của gã chỉ có hai chữ --- Xong rồi!

Lúc Kim Hữu Tiền phát hiện điện thoại bị mất, lo lắng nhất chính là đồ chơi kia.

Trong lòng cậu ta nghĩ, sư phụ mới cho mình không được bao lâu đã bị mất, có phải sư phụ sẽ cảm thấy mình rất phế ngay cả đồ cũng trông không kỹ?

Chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, hình như Lạc Văn Thư đã sớm biết điện thoại của cậu ta bị mất, lúc ấy cũng không nói gì... Vậy có phải có thể lý giải được thật ra món đồ chơi kia không quan trọng?

Kim Hữu Tiền trái lo phải nghĩ, quyết định trở về hỏi thử một chút.

Cậu ta lái xe đến lầu của nhà họ Phương, mới vừa đi lên lầu năm, cửa tự động mở ra, giống như biết cậu ta sẽ đến.

Cậu ta vừa cảm khái sư phụ liệu sự như thần trong lòng, vừa không cảm thấy thấp thỏm như lúc đầu nữa.

Quả nhiên đi vào nhà, cậu ta nói tình huống cho Lạc Văn Thư, Lạc Văn Thư cũng không tức giận, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt, "Không sao, cậu cũng không cần mua điện thoại mới, buổi sáng ngày mai đến cục cảnh sát gần khu vui chơi báo án là có thể tìm được."

Thật ra Kim Hữu Tiền rất tò mò, chẳng qua kềm chế được, nói lời tạm biệt với Lạc Văn Thư, sau đó xuống lầu lái xe về nhà.

Không có điện thoại di động, cậu ta đi ngủ sớm chưa từng có, ngày hôm sau còn thức dậy sớm hơn cả đồng hồ báo thức, ăn bữa sáng dì giúp việc trong nhà chuẩn bị, sau đó lái xe đi đón Lạc Tinh Dữ đến nhà trẻ.

Lúc đưa Lạc Văn Thư trở về nhà, cô nhắc nhở cậu ta có thể đi cục cảnh sát.

Vì vậy Kim Hữu Tiền lái xe đi ngay.

Lúc cậu ta đến cục cảnh sát, phát hiện không có chỗ đậu xe, chỉ có thể tìm một chỗ đậu xe ở gần đó, sau đó đi bộ qua.

Trong cục cảnh sát có đầy người, cậu ta cũng không vội đi vào, đứng ở bên cạnh phòng gác cổng, lấy điếu thuốc chuẩn bị trước đưa cho ông cụ gác cổng, sau đó hỏi, "Hôm nay sao lại nhiều người vậy ạ?"

Ông cụ gác cổng nhận thuốc, đặt lên mũi ngửi một chút, sau đó kẹt lên lỗ tai, nhìn phương hướng đại sảnh cục cảnh sát, nhỏ giọng nói với cậu ta, "Tối hôm qua ở trong khu vui chơi bên kia bắt được hai người đánh nhau, nửa đường phát hiện là hai tên trộm..."

Thật ra ông cụ này cũng không biết nhiều, nhưng đối với Kim Hữu Tiền đã đủ rồi, cậu ta biết tên trộm trộm điện thoại di động của mình đã bị bắt, ngay cả sư phụ mà tên trộm nhắc đến cũng bị lọt lưới.

Tên trộm kia cũng không biết tại sao lại nổi điên, đánh sư phụ của mình gần chết, sau khi đến cục cảnh sát, lại tái phát bệnh, điên cuồng cào cắn, làm cho mọi người trong cục cũng hoảng sợ.

Hôm nay chỗ đậu xe của cục cảnh sát bị chen đầy, rất nhiều người cũng vì chuyện này mà đến.

"... Thằng nhóc, cậu đến đây làm gì?" Sau khi ông cụ canh cửa nói xong thì còn chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn Kim Hữu Tiền dò hỏi.

Kim Hữu Tiền vui vẻ nói, "Tối ngày hôm qua cháu ở khu vui chơi kia làm mất điện thoại, hôm nay muốn đến báo án..."

Cậu ta còn chưa nói xong, chỉ thấy ánh mắt ông cụ canh cửa nhìn cậu ta thay đổi, từ thưởng thức biến thành khiếp sợ, "Tên trộm kia trộm điện thoại của cậu?!"

Bình Luận (0)
Comment