Vẻ mặt của Củng Hưng Mạnh có chút ghét bỏ, nhưng vẫn nhận lấy.
Trong nháy mắt ngón tay chạm vào thứ đồ chơi xấu xí kia, rõ ràng ông ta hơi ngẩn ra.
Cái loại mềm mại trơn nhẵn đó, làm cho ông ta có một loại cảm giác, hình như mình chạm vào vật còn sống.
Mà khi suy nghĩ này thoáng qua trong đầu của ông ta, ông ta loáng thoáng cảm nhận được món đồ chơi dưới tay còn động đậy.
Trong lòng Củng Hưng Mạnh dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời, chuyện này làm cho ông ta có chút lo lắng.
Đối với chuyện này Hướng Phi Văn không cảm thấy gì cả, vô cùng hào hứng nói, "Như thế nào sư phụ, có phải rất đặc biệt hay không? Thằng ngốc kia đi xe sang, điện thoại cũng là loại đắt tiền nhất, con suy nghĩ, mặc dù món đồ trang trí này xấu xí, nhưng xấu xí cũng là một đặc điểm, từ trước đến giờ những người có tiền luôn có mấy sở thích đặc biệt, không chừng cũng có giá trị, chờ trở về chụp một tấm hình lên mạng tìm thử một chút."
"Tùy con." Củng Hưng Mạnh nhịn cảm giác không thoải mái trong lòng xuống, đưa điện thoại lại cho gã.
"Thời gian còn sớm, con đi vòng vòng một chút?" Hướng Phi Văn nói.
"Đi đi, ta ở chỗ này chờ con." Củng Hưng Mạnh gật đầu một cái.
Hướng Phi Văn tiện tay bỏ điện thoại di động vào trong túi đeo vai, đứng dậy đi vào trong khu vui chơi.
Một đường đi gã rất nhàn tản, giống như đi lang thang không có mục đích, thật ra đôi mắt vẫn luôn quan sát người đi đường xung quanh, tìm kiếm mục tiêu thích hợp.
Lúc đi tới chỗ chơi xe qua núi, rốt cuộc gã cũng phát hiện được mục tiêu.
Một nữ sinh trẻ tuổi, khuôn mặt đẹp dáng người đẹp, quan trọng nhất là trên cổ đeo sợi dây chuyển vàng, mặt dây chuyền là mặt vàng ròng, nhìn vào cũng biết rất nặng.
Chính là người này.
Chẳng qua mục tiêu không đi một mình, còn có đồng bạn, cũng là một nữ sinh, hai người cười cười nói nói, đi tới chỗ mua vé trò chơi xe qua núi.
Những lời trước đó mà Hướng Phi Văn nói với Kim Hữu Tiền cũng không phải là giả hết, ví dụ như gã ghét mấy trò chơi tương tự như thuyền hải tặc.
Cái loại cảm giác mất trọng lực đó, làm cho gã rất khó chịu.
Dựa theo tính cách của gã, gã sẽ chờ bên ngoài, há miệng chờ sung rụng, nhưng vào lúc này không biết như thế nào, gã bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn đi lên thử một chút.
Gã đúng là đã làm như vậy.
Tăng nhanh bước chân, đi theo phía sau hai nữ sinh kia, mua vé, ngồi vào phía sau các cô.
Sau khi nhân viên kiểm tra xong các hạng mục an toàn, xe qua núi chậm rãi chuyển động, đi qua một đoạn đường bằng phẳng, sau đó lên chỗ cao.
"... Mình đang làm gì thế này?" Mắt thấy xe qua núi gần đi đến chỗ cao nhất, Hướng Phi Văn lập tức luống cuống, theo bản năng giãy giụa.
Đáng tiếc không có ích lợi gì.
Gã chỉ có thể trơ mắt nhìn xe qua núi tự chỗ cao đi xuống, xung quanh vang lên từng trận tiếng thét chói tai.
Trong nháy mắt, gã chỉ cảm thấy tim ngừng đập, theo bản năng nhắm mắt lại.
Chung quanh chợt yên lặng.
Tiếng chuyển động của xe qua núi, tiếng gió, cùng với tiếng thét chói tai của người trên xe, đều biết mất hết.
Thậm chí gã không cảm nhận được cảm giác mất trọng lực.
Hướng Phi Văn cảm thấy có gì đó không đúng, gã thử hơi hé mắt ra, phát hiện xe qua núi đã đi đến một con đường ngoằn ngoèo, nửa bộ phận trước của xe đang nằm phía trên đỉnh đầu của gã.
Bỗng nhiên có vật gì đó từ phía trên rơi xuống.
Phản ứng của thân thể nhanh hơn đầu óc, gã theo bản năng đưa tay đón, đồng thời cúi đầu nhìn thử.
... Đó là một cái đầu người, đôi mắt hoảng sợ trợn to, miệng mở ra, chính là bộ dạng đang hét chói tai.
Vết thương đứt lìa ở cổ rất chỉnh tề, giống như bị cắt đứt trong nháy mắt, máu không ngừng chảy xuống, chảy đầy tay của gã.
Hướng Phi Văn nhìn đầu người trong tay mấy giây, rốt cuộc đầu óc cũng kịp phản ứng.
"A a a ----"
Gã thét lên, dùng hết sức lực, ném cái đầu trong tay đi.
"Chết... Chết người rồi..."
Sắc mặt của gã trắng bệch, giọng nói run rẩy, muốn đi nhìn thử phản ứng của người bên cạnh.
Gã nghiêng đầu, đối diện với một thân thể không có đầu.
Máu phun ra từ chỗ cổ bị đứt, giống như một nguồn suối nhỏ.
"A a a a a —— "
Hướng Phi Văn muốn thét chói tai cũng không được, rốt cuộc xe qua núi cũng dừng lại, nhân việc làm việc đến ngay bên cạnh gã.
"Có người chết!" Gã nắm chặt lấy tay của nhân viên, "Bên cạnh tôi... Đều là người chết, không có đầu!"
Trong nháy mắt nhân viên làm việc thay đổi sắc mặt, "Anh này, làm ơn đừng có nói lung tung..."
Cùng lúc đó, bên cạnh cũng truyền đến tiếng nói chuyện.
"Đầu óc của người này có bệnh đúng không, sao lại nói như vậy?"
"Anh mới chết, cả nhà anh mới chết đó!!!"
Thân thể của Hướng Phi Văn cứng đờ, chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy hai khuôn mặt tức giận.
Mặc dù trong mắt của bọn họ tràn đầy tức giận, nhưng đúng là bộ dạng sống khỏe mạnh.
Bỗng nhiên Hướng Phi Văn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Thật xin lỗi, tôi..." Gã muốn nói có thể là mình quá căng thẳng nên sinh ra ảo giác, nhưng nhìn thấy nhân viên làm việc đứng ở một bên, lúc này trên cổ có một vết máu vô cùng rõ ràng, một đôi mắt không có tròng trắng đen thui nhìn chằm chằm vào mình, âm u nói với gã, "Anh thấy rồi đúng không?"
Lại nhìn hai người mới vừa rồi, lại biến thành hai cổ thi thể không đầu.
Gần như Hướng Phi Văn bị dọa chết rồi, điên cuồng giãy giụa, cũng không biết làm cách nào tháo dây an toàn trên xe qua núi.
Khách chơi xung quanh toàn bộ đều biến thành bộ dạng kinh khủng, tất cả mọi người đều đang nhìn gã, đôi mắt kinh khủng, giống như một giây tiếp theo sẽ nhào đến xé gã thành mảnh vụn.
"Quỷ... Có quỷ... Cứu mạng!"
Hướng Phi Văn điên rồi, chạy trốn khỏi khu vực chơi trò xe chạy qua núi.