Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 226

Chương 226 -
Chương 226 -

Kim Hữu Tiền nghĩ, hôm nay mình được sư phụ thu làm đệ tử, đây chính là một chuyện vui vô cùng lớn, tương đương với việc thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước, sao có thể không chúc mừng một chút.

Mà loại chuyện này, một đám hồ bằng cẩu hữu của cậu ta rất là lành nghề.

Vì vậy cậu ta đưa tay sờ điện thoại di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho mấy người bạn, để cho bọn họ gọi người, đi bao một nơi, chơi náo nhiệt một chút.

Nhưng mà đưa tay vào trong túi quần, không mò được cái gì cả.

cậu ta không suy nghĩ nhiều, lại sờ túi bên kia.

Vẫn không có.

"Hả?" Kim Hữu Tiền không tự chủ phát ra một tiếng nghi ngờ, điện thoại của cậu ta vẫn luôn bỏ trong túi quần, hôm nay nhớ không lầm, từ trong phòng ăn đi ra, hình như cậu ta không có chạm vào điện thoại.

Vốn dĩ lúc chơi trò chơi cậu ta định trả tiền, bởi vì bữa cơm trong phòng ăn là Lạc Tinh Dữ mời.

Nhưng mỗi lần, người bạn nhỏ đều rất chủ động trả tiền, cậu ta cũng cướp không lại, dứt khoát đi theo hưởng ké, làm một phế vật ăn chùa chơi chùa.

Cho nên điện thoại ở chỗ nào?

Kim Hữu Tiền ngừng xe ở ven đường, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, định cố gắng nhớ lại mình để điện thoại di động chỗ nào.

Nhớ lại một vòng cũng không có đầu mối, trái lại bỗng nhiên nhớ lại lời không giải thích được Lạc Văn Thư nói ở khu vui chơi.

"Người này có nói mình học nghề gì cho cậu không?"

"Một lát nữa cậu sẽ biết."

Kim Hữu Tiền suy nghĩ hai câu này, lại nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Lạc Văn Thư, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Cậu ta nghĩ rồi nghĩ, nghĩ rồi nghĩ...

Bỗng nhiên trong đầu có một ánh sáng lướt qua.

Rồi sau đó vẻ mặt Kim Hữu Tiền cứng đờ lại.

"... Không thể đi?"

Bên kia.

Trước cửa tiệm cách không xa khu vui chơi, một người trẻ tuổi mặc quần áo hưu nhàn, chiều cao và bộ dang bình thường không có gì đặc biệt, trong miệng ngậm một cây xúc xích nướng, ngồi trên ghế nhựa ở bên ngoài tiệm, cầm trong tay một cái điện thoại đã tắt máy, bóp chơi thứ đồ gắn trên điện thoại.

Một ông già ngồi bên cạnh người này, hơn 50 60 tuổi, quần áo cũng rất bình thường, trong tay cầm một quả bong bóng, đưa cho người bạn nhỏ qua đường.

"Nhanh cảm ơn ông đi."

"Cảm ơn ông ạ."

"Không cần cảm ơn."

Sau khi chào hỏi đơn giản mấy câu, người mẹ kéo đứa bé đi xa.

Ông lão nhìn chiếc điện thoại trong tay người trẻ tuổi, hơi nhíu mày, "Đây là cái thứ xấu xí gì vậy, nhìn thật chướng mắt, nhanh tháo ra ném đi!"

"Nhưng con cảm thấy rất có cá tinh." Người trẻ tuổi ăn xong miếng xúc xích nướng cuối cùng, tiện tay ném giấy bọc vào thùng rác bên cạnh, "Hơn nữa bởi vì có nó, con mới không phí chút sức nào, đã lấy được cái điện thoại này ra."

Người trẻ tuổi này tên là Hướng Phi Văn, 24 tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã đi ra ngoài làm việc, sau khi lăn lộn mấy năm ở trong công xưởng, bất ngờ quen biết ông già bên cạnh này.

Ông già tên là Củng Hưng Mạnh, là sư phụ của Hướng Phi Văn, giống như lúc trước Hướng Phi Văn nói là một nghệ nhân lão luyện.

Lúc Củng Hưng Mạnh còn trẻ, thường xuyên làm việc ở các trạm xe lửa lớn, trại xe hơi, đơn giản mà nói, nơi nào nhiều người nơi đó có ông ta.

Tốt nhất là chỗ nhiều người chen lấn, đi đường khó khăn, ông ta sẽ rất vui vẻ.

Bởi vì ông ta là một tên trộm, là người rất có "tay nghề".

Trước kia khi xã hội còn chưa phát triển, mọi người ra ngoài trên cơ bản đều sẽ mang tiền theo, khác nhau chỉ là mang theo nhiều hay ít mà thôi.

Củng Hưng Mạnh có kinh nghiệm phong phú, chỉ ần nhìn mấy lần, cơ bản có thể đoán được tiền của mục tiêu giấu ở chỗ nào.

Ông ta có một đôi tay vô cùng linh hoạt, kẹp một mảnh dao mỏng vô cùng sắc bén, có thể tùy tiện rạch đứt quần áo cặp da, lấy được tiền và đồ vật quý trọng bên trong.

Khi đó là thời gian huy hoàng nhất của Củng Hưng Mạnh, trong tay có từng bó tiền lớn, bên cạnh có mấy đồ đệ đi theo học nghề, phục vụ ông ta còn tỉ mỉ hơn cả ba ruột.

Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, theo thời gian thay đổi, xã hội nhanh chóng phát triển, đến hôm nay, trên đường khắp nơi đều gắn camera, dần dần mọi người ra ngoài đều không mang theo tiền mặt, một cái điện thoại có thể làm hết mọi việc.

Mới đầu Củng Hưng Mạnh cũng không cảm thấy gì, trộm không được tiền cũng không sao, vậy thì trộm điện thoại, cũng giống nhau.

Nhưng vấn đề là, điện thoại dần trở nên không đáng giá.

Những đồ đệ mà trước kia Củng Hưng Mạnh thu, có người vào tù, có người đổi nghề, không còn ai cả.

Ông ta làm trộm cả đời, ba mẹ chết sớm, không có một thân thích, không kết hôn không có con cái, cho nên khi già rồi bắt đầu cảm thấy có chút vắng vẻ, vì vậy tiêu phí thời gian rất lâu, tìm một học trò, thừa kế y bát của ông ta, mai táng cho ông ta sau khi ông ta chết.

"Không phải là mồi câu chứ?" Củng Hưng Mạnh nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng.

"Mới đầu con cũng có chút nghi ngờ." Hướng Phi Văn nói.

Mặc dù nói đầu năm nay đã rất ít người trộm điện thoại trộm tiền rồi, nhưng đại đa số mọi người vẫn có lòng cảnh giác, rất ít người sẽ gắn đồ chơi lên điện thoại, lại còn để đồ chơi lòng thòng bên ngoài túi.

Cũng không cần bất kỳ kỹ thuật gì, thừa dịp nhiều người, duỗi tay một cái, là có thể kéo được điện thoại ở trong túi ra.

Lúc ấy Hướng Phi Văn thấy được, phản ứng đầu tiên chính là cảnh sát làm mồi nhử dụ cắn câu.

Nhưng mà gã kiên nhẫn quan sát nửa ngày, phát hiện đó chính là một thằng nhóc, gã thoải mái trộm được điện thoại, chính là lúc nói chuyện với đối phương, đối phương hoàn toàn không biết gì cả.

Sau đó gã đứng trong bóng tối, nhìn thằng nhóc kia dẫn theo một người phụ nữ và đứa bé rời đi.

"Thứ đồ chơi này rất thú vị, sư phụ, ngài sờ một cái đi." Hướng Phi Văn vừa nói chuyện, vừa đưa điện thoại đến.

Bình Luận (0)
Comment