Bây giờ cậu ta là đệ tử của Lạc Văn Thư, đệ tử làm chân chạy vặt cho sư phụ, đó là chuyện bình thường, chuyện đương nhiên!
Sao có thể để cho sư phụ dãi nắng dầm mưa cưỡi xe đạp bằng điện đưa đón sư huynh nhỏ, truyền đi mặt mũi của cậu ta để ở chỗ nào!
Hơn nữa quả thật Kim Hữu Tiền không thể tưởng tượng được dáng vẻ Lạc Văn Thư cưỡi xe đạp điện...
Lạc Tinh Dữ không nói, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Văn Thư.
Đây cũng không phải là chuyện một bạn nhỏ như cậu bé có thể quyết định.
"Trước tiên cứ như vậy đi." Lạc Văn Thư nói.
Vì vậy Lạc Tinh Dữ gật đầu, nói với Kim Hữu Tiền, "Vậy sau này làm phiền anh Hữu Tiền ạ!"
Sau đó Kim Hữu Tiền lái xe đến khu vui chơi gần đó.
Bởi vì đã có một đoạn thời gian Lạc Văn Thư không dẫn Lạc Tinh Dữ đi chơi rồi.
Bắn bóng, ngựa gỗ xoay tròn, xe điện đụng... Những trò chơi này Kim Hữu Tiền đều rất tích cực tham gia, nhưng lúc đến thuyền hải tặc, cậu ta dừng bước.
Thật sự không được, cảm giác từ chỗ cao rơi xuống, làm cho cậu ta cảm thấy mình hít thở rất khó khăn.
Cậu ta đứng bên ngoài chỗ xếp hàng, nhìn Lạc Tinh Dữ thuần thục dùng điện thoại quét mã trả tiền, rồi sau đó ngồi lên thuyền với Lạc Văn Thư.
"Người anh em, cho mượn hột quẹt." Một lát sau, bỗng nhiên có một người vỗ vai cậu ta.
Kim Hữu Tiền nghiêng đầu nhìn xem, là người trẻ tuổi, chiều cao trung bình, bộ dạng bình thường, trên người mặc bộ đồ thoải mái hưu nhàn, trong miệng ngậm một điều thuốc lá, đang cười với cậu ta.
"Ngại quá, tôi không hút thuốc lá." Kim Hữu Tiền lắc đầu nói.
Đối phương nghe vậy có chút bất ngờ, "Đầu năm nay người không hút thuốc rất ít."
Kim Hữu Tiền cười một tiếng, "Cũng được."
Hình như đối phương không có ý định đi, cứ đứng ở bên cạnh, nhìn thuyền hải tắc đung đưa kia, nghe tiếng thét chói tai phát ra từ người ngồi trên thuyền, quay đầu hỏi, "Chờ bạn gái sao?"
Người này không đợi Kim Hữu Tiền trả lời, đã nói tiếp, "Tôi cũng vậy, nếu không phải bạn gái tôi thích chơi trò này, tôi cũng không đến đây... Trước kia bạn gái tôi năn nỉ, tôi mới chơi với cô ấy một lần, lúc cái thuyền đó lắc lên thì còn khá tốt, không có cảm giác gì, lúc rơi xuống thì không được, tôi cảm thấy mình sắp không thở nổi, thật sự là muốn cái mạng già này!"
Người này nói chuyện giống như đã quen biết, Kim Hữu Tiền cũng không phải là người có tính cách hướng nội, dù sao còn phải chờ một đoạn thời gian, cho nên liền nói chuyện.
"Tôi đợi sư phụ của mình. Có lẽ bạn gái của anh cảm thấy rất kích thích đi, chẳng qua tôi cũng cảm thấy mấy trò chơi loại này rất khó thở."
"... Sư phụ? Người anh em làm công việc gì vậy?"
Kim Hữu Tiền còn chưa nói, đối phương cũng biết điều không truy vấn, mà là nói đến chuyện của mình, "Thật ra tôi cũng có một sư phụ, ông ấy là một nghệ nhân lão luyện, trước kia có một đoạn thời gian huy hoàng, thu mấy người đồ đệ, bưng trà rót nước, đấm lưng bóp chân, ai ai cũng rất chuyên cần, đều là muốn học bản lĩnh thật sự từ trong tay ông ấy..."
"Sau đó thì sao?" Kim Hữu Tiền nghe đến chỗ này, có chút hứng thú, vì vậy hỏi.
Chỉ thấy đối phương cười một tiếng, vẻ mắt có chút bất đắc dĩ, "Sau đó cũng không có sau đó nữa, theo sự phát triển của xã hội, tay nghề kia của ông ấy dần lỗi thời, hôm nay cũng gần như bị đào thải hoàn toàn rồi, những đồ đệ trước kia, đều đi hết, chỉ còn lại một mình tôi.”
"Ông ấy thường xuyên nói với tôi, ngành này không có tiền đồ rồi, khuyên tôi thừa dịp còn sớm nên đổi nghề đi, nếu không sớm muộn gì cũng chết đói..." Đối phương nói đến chỗ này, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Mặc dù Kim Hữu Tiền không biết cụ thể đối phương làm nghề gì, nhưng cũng có thể miễn cưỡng hiểu được loại tâm trạng này, đang chuẩn bị mở miệng an ủi, lại nghe đối phương nói.
"Hình như đã kết thúc rồi, tôi đi tìm bạn gái của mình trước, người anh em, có duyên gặp lại."
"Có duyên gặp lại." Kim Hữu Tiền nuốt lời an ủi xuống, vẫy tay tạm biệt đối phương.
Rồi sau đó nhìn thấy người nọ đi đến vị trí cửa ra, đi theo một cô gái trẻ tuổi.
Sau đó qua nửa phút, Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ cũng đi ra.
"Tiếp theo muốn chơi cái gì?" Kim Hữu Tiền đi lên phía trước, hỏi Lạc Tinh Dữ.
"Không chơi nữa ạ." Lạc Tinh Dữ lắc đầu một cái, nhìn về phía Lạc Văn Thư, "Đã trễ lắm rồi, mẹ ơi, chúng ta về nhà đi."
Cậu bé còn rất nhiều chuyện phải làm, bài tập cô giáo cho, luyện chữ mẫu, vẽ tranh, tu hành, đan thảm... nếu không trở về nữa, hôm nay sẽ không làm xong.
Lạc Văn Thư gật đầu một cái, kéo tay cậu bé đi ra bên ngoài khu vui chơi.
Vốn dĩ Kim Hữu Tiền định đi nhanh lái xe đến, nhưng lại bị Lạc Văn Thư gọi lại, "Mới vừa rồi cậu nói chuyện với ai vậy?"
Cậu ta có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến Lạc Văn Thư sẽ hỏi chuyện này, cũng không suy nghĩ nhiều, đơn gianr kể lại một chút, "... Cũng không biết sau này anh ta có đổi nghề không."
Giọng nói của Kim Hữu Tiền có chút tiếc nuối.
Loại tay nghề này không phải một hai ngày là có thể học được, tốn rất nhiều thời gian, bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng cuối cùng lại phải vội vả đổi nghề, quả thật làm cho người ta thổn thức.
Lạc Văn Thư nghe vậy, nhìn chằm chằm cậu ta hai giây, rồi sau đó hỏi, "Người này có nói với cậu mình học nghề gì không?"
Kim Hữu Tiền lắc đầu, "Chuyện này anh ta không nói."
"Một lát nữa cậu sẽ biết." Lạc Văn Thư nói.
Kim Hữu Tiền nghe vậy, có chút nghi ngờ, chẳng qua Lạc Văn Thư đã kéo Lạc Tinh Dữ đi về phía trước, hiển nhiên không có ý định nói cho cậu ta.
Vì vậy cậu ta mang theo tò mò, đi đến bãi đậu xe bên cạnh lấy xe, rồi sau đó chở Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ về nhà.
Thời gian còn sớm, mới buổi tối hơn 9 giờ.