Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 224

Chương 224 -
Chương 224 -

... Thật ra cũng chỉ có hai ba món ăn.

Sau khi xem xong, cậu ta dời tầm mắt đi chỗ khác, bỗng nhiên bị một vật hấp dẫn.

Đó là điện thoại di động đặt trên bàn của Lạc Văn Thư, cái hấp dẫn ánh mắt của Kim Hữu Tiền, là món đồ chơi gắn phía trên của điện thoại.

Cái kia nhìn giống như là một con bạch tuộc đồ chơi, toàn thân một màu đỏ, cái đầu tròn trịa sinh ra rất nhiều xúc tu, vệt màu trắng trải rộng, trong đó hình như còn có vết đen li ti.

Nhưng nó cũng không phải là bạch tuộc, nó còn có thân thể, hình như có tay có chân, hơn nữa trên lưng có thêm hai cái thứ gì đó, nhìn giống như là đôi cánh, cũng có thể là cái khác.

Kim Hữu Tiền không biết phải hình dung như thế nào, nói tóm lại rất quái dị, thuộc về cái loại rất xấu rất xấu, nhưng lại hấp dẫn người ta một cách vô hình, làm cho người ta không dời mắt ra được.

Có lẽ vì cậu ta nhìn chằm chằm quá lâu, chợt nghe Lạc Văn Thư hỏi, "Đẹp không?"

Thật ra Kim Hữu Tiền cảm thấy không đẹp, nhưng cái này là đồ trang sức treo trên điện thoại của sư phụ, cậu ta nhớ lúc trước cũng không có món đồ chơi này, chắc là rất thích mới cố ý gắn lên.

Vì vậy cậu ta lừa dối lương tâm gật đầu, khen, "Rất đẹp!"

Rồi sau đó nghe Lạc Văn Thư nói, "Vậy cho cậu chơi một đoạn thời gian."

"Hả...?" Kim Hữu Tiền nghe vậy thì ngây ngẩn, đây là tình tiết phát triển mà cậu ta không ngờ đến.

Lúc này cái đầu nhỏ ở không rất lâu của Kim Hữu Tiền đang điên cuồng vận động.

Sư phụ không phải là người bình thường, có lẽ có một khả năng rất nhỏ bé là bởi vì nhìn thấy cậu ta nhìn chằm chằm rất lâu cho nên mới nghĩ cậu ta thích thứ đồ xấu xí này, nên mới nói cho cậu ta, nhưng tuyệt đối sẽ không nói "vậy cho cậu chơi một đoạn thời gian".

Mặc dù những lời này không rõ, nhưng ý rất rõ ràng --

Cái đồ chơi xấu xí này có vấn đề!

mà sư phụ lại đưa đồ có vấn đề cho cậu ta...

Cậu ta cảm thấy đây không phải là vấn đề "muốn hay không", mà là một loại kiểm tra của Lạc Văn Thư đối với cậu ta!

Cho nên...

"Sư phụ..." Cậu ta nghĩ thông rất nhanh, đang chuẩn bị mở miệng nói, nhưng mới nói một từ, đã bị cắt lời.

"Mẹ, ăn cua!"

Trong thời gian cậu ta suy nghĩ, trận chiến giữa Lạc Tinh Dữ và chân cua đã kết thúc, cuối cùng cậu bé thắng lợi một cách áp đảo, cắt vỏ chân cua lấy ra được thịt cua hoàn chỉnh.

Cậu bé bỏ vào trong chén trước mặt Lạc Văn Thư, trong mắt tràn đầy mong đợi nhìn cô.

"Tinh Tinh thật là lợi hại." Lạc Văn Thư khen một câu, cầm đũa lên.

Lạc Tinh Dữ cười cong cả mắt, tiếp theo chiến đấu với cái chân cua tiếp theo.

Kim Hữu Tiền chờ được thời gian có thể mở miệng nói chuyện, đang chuẩn bị tiếp tục lời vừa rồi, nhưng còn chưa mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được trong túi quần có chút khác thường.

Cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều, theo bản năng vươn tay sờ một cái, phát hiện túi phồng lên.

Cậu ta nhớ chỉ cất điện thoại thôi...

Cậu ta nghĩ trong đầu như vậy, bỏ tay vào túi sờ một cái.

Mềm mại, trơn nhẳn, hơi nhô ra...

Sau đó lại tự nhiên sờ bao quát thứ đồ này một chút, đường nét đồ vật, dần dần hiện ra.

... Hình như là thứ đồ xấu xí mới vừa rồi cậu ta nhìn thấy?!

Kim Hữu Tiền bị suy nghĩ này làm cho sợ hết hồn, vội vàng móc đồ ra, đồng thời cúi đầu nhìn thử.

Cái đầu to, xúc tua, tay chân, cánh...

Thật sự là cái đồ xấu xí kia!

Trong nháy mắt Kim Hữu Tiền có chút nghi ngờ nhân sinh, tôi là ai, tôi đang ở đâu, mới vừa rồi làm gì?

Tại sao thứ treo trên điện thoại của sư phụ, lại chạy vào trong túi quần của cậu ta?

Là mới vừa rồi, tay của cậu ta thừa dịp đầu óc của cậu ta không chú ý, lén cầm bỏ vào sao?

Nhưng cái này dính vào điện thoại trong túi quần của cậu ta, tay của cậu ta có thể nhanh như vậy sao?

"Sư phụ..." Kim Hữu Tiền không nghĩ ra, cậu ta hơi mờ mịt nhìn Lạc Văn Thư, nhờ sự giúp đỡ từ cô.

Lạc Văn Thư không nhìn cậu ta, giọng điệu rất là bình thường, "Đây là thứ ngày hôm qua tôi lấy được, đã xử lý rồi, không có ảnh hưởng gì đến cậu đâu. Cẩm chơi một đoạn thời gian thử xem, nếu như không có trợ giúp gì cho tu hành của cậu, tôi sẽ cầm về."

Vốn dĩ Kim Hữu Tiền có chút thấp thỏm, nghe như vậy nhất thời yên tâm lại.

Thì ra không phải kiểm tra, là sư phụ quan tâm cậu ta!

Cậu ta nhìn thứ đồ xấu xí trong tay, chỉ cảm thấy nó có hai phần đáng yêu.

Bóp một cái, lập tức thay đổi hình dạng, cái đầu càng trở nên lớn hơn, vốn dĩ hình dạng đã kỳ quái, bây giờ càng lộ rõ.

Buông tay ra, lại trong nháy mắt khôi phục bộ dạng ban đầu.

Có chút giống đồ chơi làm bằng cao su, nhưng xúc cảm này lại rất chân thật, Kim Hữu Tiền đánh giá trong lòng.

Cậu ta rất nghe lời Lạc Văn Thư, thật sự xem nó thành đồ chơi, sau khi bóp thêm mấy cái, bỏ điện thoại vào trong túi, món đồ chơi thì vừa treo một nửa trên điện thoại, vừa lung lẳng bên ngoài túi quần.

Trong thời gian này Lạc Tinh Dữ lại lột thêm mấy chân cưa, bỏ thịt của đầy chén Lạc Văn Thư, mới bắt đầu tự lột cho mình ăn.

Cậu bé còn có lòng tốt cho Kim Hữu Tiền ba cái chân, chẳng qua không có bóc vỏ.

Ăn xong một bữa cơm, thời gian mới buổi chiều hơn 6 giờ, mặt trời chưa lặn, ánh chiều tà treo ở chân trời, kéo dài bóng dáng của cao ốc xung quanh, lại khảm một tầng ánh sáng màu đỏ nhạt lên trên.

Lạc Tinh Dữ hỏi Kim Hữu Tiền có biết chỗ nào bán xe chạy bằng điện bảng số xe màu trắng hay không, cậu bé còn nhớ chuyện này, muốn mua một chiếc xe cho Lạc Văn Thư, như vậy sau này cô sẽ không cần cực khổ đi bộ qua lại đón cậu bé nữa.

"Bây giờ xe mới đều không cho làm biển số xe màu trắng, chỉ có thể mua đồ sài rồi, ít nhất cũng đã dùng được mấy năm, rất cũ kỹ." Kim Hữu Tiền nói, "Không cần mua, sau này mỗi sáng anh sẽ lái xe đến đón em đi học."

Bình Luận (0)
Comment