Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 223

Chương 223 -
Chương 223 -

Thậm chí nó còn mong đợi bắt đầu cử hành hôn lễ cử, nghi thức cúng tế hơn Chu tiên sinh.

Bởi vì nó muốn đổi khách thành chủ, chiếm đoạt quái vật mà Chu tiên sinh muốn thai nghén ra, đến lúc đó nó sẽ biến thành một tồn tại càng cường đại hơn, hơn nữa không hề bị khống chế bởi linh hồn bị đóng dấu.

Ở trong đầu nó đã diễn luyện ra vô số lần, làm thế nào để xé xác Chu tiên sinh thành mảnh vụn, linh hồn cũng thế, sau đó nuốt từng miếng một vào trong bụng!

Sự trở ngại duy nhất đối với nó, là trói buộc của mảnh quỷ vực đặc biệt kia.

Cũng vì vậy, nó phí hết công sức, để quỷ vực hiện hình ra, dụ dỗ quỷ hồn bà cụ, nghĩ cách mở cửa quỷ vực cho nó.

Nhưng thật ra, trong lòng nó cũng không ôm hy vọng quá nhiều.

Bởi vì ở trong mắt nó, một nhà của bà cụ đều là phế vật, rời đi nhà của mình, thì không là gì cả.

Phàm là có cách khác, nó cũng sẽ không gửi gắm hy vọng lên người bà cụ.

Đáng tiếc nó không có.

Nhưng thật sự không ngờ, bà cụ lại thật sự mở được cửa của quỷ vực.

Nó thiếu chút nữa, thành công chạy ra ngoài.

Đáng tiếc...

Ngàn tính vạn tính, lại không tính đến, người mà bà cụ mang đến không phải là người mà là thần.

Trên thế gian này lại còn tồn tại thần linh, nó còn được gặp, nếu chỉ quan tâm điểm này, không thể nghi ngờ nó rất may mắn.

Nhưng thân phận của nó là ác quỷ, đây cũng là bất hạnh.

Lúc một tia thần huy kia sáng lên, ngay cả một tia giãy giụa nó cũng không dám sinh ra, thậm chí cũng không dám suy nghĩ gì, chỉ chờ kết cục của mình đến.

Lại không ngờ rằng, thần linh trên thế gian này không trực tiếp để cho nó hồn phi phách tán, biến mất vĩnh viễn, mà là muốn nó phối hợp, đưa quái vật không biết tên này xuất hiện.

Tính toán ban đầu của nó bị lệch ra một chút, nhưng cuối cùng vẫn đạt thành.

Mặc ngoài nó thuần phục, một lòng chỉ muốn chết, nhưng bên trong lại đạt được nguyệt vọng chạm đến quái vật mà Chu tiên sinh mưu đồ nhiều năm,

Trong nháy mắt đó, nó cảm nhận được một lực lượng vô cùng cường đại, nảy sinh trong cơ thể của mình.

Nó cảm thấy, đó chính là lực lượng của thần.

Mặc dù hoàn toàn khác với thần linh đầu tiên mà nó nhìn thấy.

Nhưng nó tin, khi nó chiếm đoạt quái vật này, hoàn toàn khống chế được loại lực lượng đó, nó cũng sẽ trở thành thần linh thứ hai của thế gian này, mạnh mẽ không gì có thể sánh được, lại không có người nào có thể trói buộc được nó.

Nhưng rất nhanh, nó đã phát hiện tình huống không đúng.

Ý thực bên trong bướu thịt do quái vật to lớn trên bầu trời phun ra kia vô cùng cường đại, vượt qua rất nhiều dự đoán của nó.

Nó không chỉ không thể chiếm đoạt đối phương, trái lại bị đối phương cắn nuốt.

"Ta không muốn chết." Nó dùng loại giọng nói quái dị không giống như loài người, "Không muốn lấy phương thức này biến mất, không muốn bị quái vật chiếm đoạt."

Lạc Văn Thư nghe nói như vậy, cười lạnh một tiếng, "Trước kia ngươi cũng nói như vậy."

"Ngươi giết ta đi." Nó nhìn về phía Lạc Văn Thư, rõ ràng là cầu xin được chết, nhưng trong đôi mắt dã thú kia, lại tràn đầy sự tham lam và xảo trá.

Nó tự cho mình giấu rất tốt, nhưng không biết, ở trong mắt của thần, tất cả đều là ngụy trang, không có ý nghĩa gì.

"Được." Lạc Văn Thư nói.

Một con quỷ anh tính toán từ đầu đến cuối không có một giây thẳng thẳng thế này, không đáng để cho cô tốn quá nhiều thời gian.

Nếu nó muốn chết, vậy thì thành toàn cho nó.

Trong nháy mắt khi Lạc Văn Thư vừa dứt lời, trên trời cao, một luồng thần huy nhàn nhạt nhanh chóng rơi xuống.

Giống như một thanh kiếm sắc bén, trong nháy mắt, đâm vào bên trong cái đầu người, xuyên thủng qua hồn thể của quỷ anh.

Thậm chí nó không kịp phản ứng, đã hoàn toàn chết đi.

Trên khuôn mặt quỷ dị, ngay cả một cảm xúc cũng không kịp xuất hiện.

Thần huy vỡ vụn thành vô số điểm sáng, hồn thể quỷ anh lưu lại, cũng bị cắt rời, cuối cùng biết thành cát bụi.

Lạc Văn Thư thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bướu thịt to lớn ở trước mặt "Đến ngươi, muốn lựa chọn như thế nào?"

...

Rất nhanh thời gian đã là buổi chiều, Kim Hữu Tiền lái xe đến sớm, đón Lạc Văn Thư đi nhà trẻ, rồi đón Lạc Tinh Dữ, chạy thẳng đến tiệm cơm đã được đặt trước vào buổi sáng.

Một nhóm ba người mới vừa ngồi xuống phòng ăn, thức ăn được phòng bếp chuẩn bị trước đã được bưng lên.

Trong đó bắt mắt nhất, chính là con cua hoàng đế cực lớn.

"Oa!" Lạc Tinh Dữ là một đứa bé nghèo khổ, chưa từng thấy qua cảnh đời, đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy một con cua lớn đặt trong cái khay thật lớn, còn to hơn cả đầu của mình.

Tối hôm qua cậu bé đã nói, bóc cua lớn cho Lạc Văn Thư.

Trước kia lúc ở nhà, cậu bé chỉ bóc của nhỏ, bóc được rất tốt, hơn nữa còn ở trên mạng học bóc trên video, nhìn rất đơn giản, vì vậy rất là tự tin.

Nhưng bây giờ thấy một con cua lớn như vậy, bỗng nhiên cậu bé có chút không xác định được.

Chỉ một cái chân cua thôi cũng đã rất lớn rất lớn rồi!

Cậu bé nhìn về phía Lạc Văn Thư, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của cô.

... Không được, mình đã đồng ý với mẹ, mình nhất định có thể làm được!

Lạc Tinh Dữ nghĩ như vậy, đứng lên cầm kéo, dựa theo cách bóc học trên video, bắt đầu cắt một chân của con cua.

Kim Hữu Tiền ở bên cạnh đang cố gắng nén cười.

Cậu ta không nghĩ đến, bình thường Lạc Tinh Dữ như ông cụ non, lại cũng có một mặt chật vật như vậy.

Đang run rẩy nhịn cười, bỗng nhiên nhận ra một tầm mắt ở bên cạnh.

Trong phòng chỉ có ba người, Lạc Tinh Dữ đang đấu trí đấu dũng với chân cua, chủ nhân của ánh mắt này là ai không cần nói cũng biết.

Thân thể Kim Hữu Tiền hơi cứng đờ một chút, rồi sau đó thu hồi lại vẻ mặt, nghiêm túc lên, quan sát đồ ăn đặt trên bàn.

Bình Luận (0)
Comment