Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 222

Chương 222 -
Chương 222 -

Bưới thịt đang chìm nổi kia rõ ràng dừng lại một chút, rồi sau đó xem như không xảy ra chuyện gì, tiếp tục gặp sao hay vậy.

Lạc Văn Thư không nhiều lời nữa, giơ tay phải lên tiếp tục vẽ bùa chú.

Mà gần như trong nháy mắt cô giơ tay lên, bướu thịt kia nhanh chóng lăn đến bên này.

Chỉ trong chớp mắt, đã lăn đến trước mặt của Lạc Văn Thư.

Lạc Văn Thư chăm chú quan sát.

Đôi mắt xuyên qua vỏ bọc buồn nôn, nhìn thấy bên trong.

Bên trong của nó không phải là ruột đặc, mà là chứa đầy chất lỏng màu sắc ám trầm sềnh sệch, một con quái vật nho nhỏ, trôi lơ lửng bên trong.

Đây giống như là phiên bản đơn giản lại thu nhỏ của con quái vật đầy mắt to lớn thấy ngày đó.

Bỗng nhiên, cái đầu kia mở hết mắt ra, nhìn về phía Lạc Văn Thư.

"Trái lại có chút bản lĩnh." Lạc Văn Thư bình tĩnh đánh giá.

Ở trong đôi mắt của con quái vật kia, cô nhìn thấy sự hỗn loạn vô biên, nếu phải hình dung, giống như bên trong địa giới hoang vu đầy gió lạnh gào thét, tràn đầy lực lượng kinh khủng của U minh, linh hồn bình thường hoàn toàn không có cách nào chống lại.

Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng vật này, ở một ý nghĩa nào đó, trình độ của nó đã rất gần với thần.

Mắt đối mắt, sẽ bị cuốn vào mảnh hỗn loạn đáng sợ kia, tinh thần sẽ tan vỡ, đánh mất lý trí, tiếp đó bị ô nhiễm, biến thành quái vật, để cho nó sử dụng.

"Đáng tiếc, đây là địa bàn của ta."

Nếu như lúc mới vừa xuyên đến đây, Lạc Văn Thư đụng phải nó, có thể sẽ là một trận đấu ác liệt.

Nhưng khi cô lấy một tia thần huy còn sót lại của ngôi miếu thần bị sụp đổ của ngoại ô phía Nam làm vật dẫn, lấy thần văn viết danh hiệu của mình, truyền đạt ý thức của mình với mảnh trời đất này.

Sau đó trải qua tín ngưỡng thành kính của sinh linh ở mảnh đất này, đặt một viên đá đầu tiên vào thần miếu.

Sau khoảng khắc đó, trên mảnh đất này, không có cái gì có thể uy hiếp được cô.

Theo sự hoàn thiện dần dần của thần miếu, lực lượng khống chế của cô đối với khu vực này cũng ngày càng rộng rãi.

Hôm nay toàn bộ thành phố Xuân Sơn này, đều là địa bàn của cô.

Một Ngụy thần nho nhỏ, lại vọng tưởng làm ô nhiễm địa bàn của cô, thật là nực cười.

"Ta không thích những đôi mắt này của ngươi." Lạc Văn Thư nói.

Trong nháy mắt khi cô nói xong, một cổ lực lượng sinh ra, đánh úp về cái bướu thịt đang thai nghén quái vật kia.

Lặng yên không tiếng động, tất cả đôi mắt đang mở to của nó, nổ tung trong nháy mắt.

Không gian ảo cảnh rung động kịch liệt, đây được xem như là quái vật chủ thể đang trải qua đau khổ kịch liệt, nó không có cách nào phát ra âm thanh, hoặc là nói, âm thanh nó phát ra, không phải là người dùng lỗ tai có thể nghe được, càng giống như là một loại dao động tinh thần.

Biển máu cuồn cuộn, giống như mặt biển đang nổi sóng gió.

Nhưng nơi mà Lạc Văn Thư đứng, xung quanh bao phủ bởi một tầng kết giới không nhìn thấy, những thứ có trong mảnh không gian ảo cảnh này đều không có cách nào đụng vào cô.

Trời đất giống như muốn sụp xuống vậy.

"Ngươi còn không đi ra sao?" Mặc dù chỉ là một câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của Lạc Văn Thư lại lạnh nhạt giống như bình thường.

Dị tượng của không gian ảo cảnh vẫn tiếp tục, không đáp lại cái gì.

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không đi ra, cứ chờ bị nó cắn nuốt đi." Lạc Văn Thư nói.

Sau khi cô nói xong, qua mấy giây, chỉ thấy bên trong bướu thịt kia, có thêm một đạo hư ảnh, chính là quỷ anh ở bên trong quỷ vực đặc biệt ở thôn Cây Hòe.

Bộ dạng bây giờ của nó, phù hợp với cái tên "Quỷ anh" hơn trước, chân chính biến thành một đứa bé sơ sinh loài người, nhưng khắp nơi trên người lại lộ ra sự quỷ dị.

Mặt dựng ngược, răng nhọn, cũng với cục thịt mọc đầy trên da.

"Cho là ta đã quên, hay là không phát hiện được?" Lạc Văn Thư hỏi.

Quỷ anh yên lặng chốc lát, trả lời, "... Không dám."

Giọng nói của nó cũng đã thay đổi, có chút không rõ ràng, nhưng cũng không phải bị ảnh hưởng bởi vẻ bề ngoài, mà là một thứ gì đó ở bên trong thay đổi, nghe có chút không giống nhân loại nữa.

"Họ Chu kia nuôi ngươi trở nên quá mức tham lam, giống như bản thân của ông ta vậy." Lạc Văn Thư nói, "Vật tựa như chủ nhân, cho đến bây giờ vẫn vậy."

Hơn hai mươi năm qua, trong tay quỷ anh này đã dính quá nhiều mạng người, linh hồn bị nó nuốt vào trong bụng đếm không hết, dần dần dưỡng thành bản tính hung tàn xảo trá.

Lúc trước khi đặc tính của Yến Hằng còn ở trên người giấy, tạo ra một kết giới cùng với ngọn lửa xanh có thể đốt cháy linh hồn, tiến hành trừng phạt quỷ anh.

Nhìn thì hình như nó đã biết sợ, bị thuần hóa, thái độ cung kính, nói cái gì làm cái đó, chỉ vì cầu xin một cái chết sảng khoái.

Thật ra từ đầu đến cuối nó chưa từng từ bỏ, trong lòng vẫn luôn có tính toán khác.

Từ sớm nó đã biết ý định muốn hiến tế nó đào tạo quái vật của Chu tiên sinh.

Nó từng bước phát triển đến bước này, thực lực đã có thể chống lại chủ nhân, đã sớm không còn là anh linh mặc cho người ta xoa nắn của lúc trước, sao có thể cam lòng chết đi như vậy.

Nếu không phải trên linh hồn bị Chu tiên sinh đóng dấu chủ tớ, một khi ra tay với chủ nhân, gặp phải sự cắn trả mang đến thống khổ vô tận, nó đã sớm tìm cơ hội ra tay trước, giết trước rồi sau đó tìm cách khác.

Chẳng qua con đường này không thể thực hiện được, nó cũng không gấp gáp, rất nhanh đã nghĩ ra được một cách mới ---

Nó làm bộ như không biết kế hoạch của Chu tiên sinh, phối hợp với ông ta, ăn những linh hồn buồn nôn kia, từ từ biến bản thân thành vật chứa thích hợp của quái vật.

Nó cho là, mình đã có sự hiểu biết đầy đủ với những thứ đó.

Bình Luận (0)
Comment