Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 221

Chương 221 -
Chương 221 -

Hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng.

... Kim Hữu Tiền cũng rất nghe lời, Lạc Văn Thư nói cái gì chính là cái đó, cậu ta vui vẻ đồng ý, đi đến bãi đậu xe bên cạnh lái xe đến, đưa Lạc Văn Thư về nhà.

Trên đường còn đề cử một tiệm cơm cho Lạc Văn Thư, còn thuận tiện đặt một con cua hoàng đế.

Vốn dĩ cậu ta định trả tiền, Lạc Văn Thư nói không cần, đây là Lạc Tinh Dữ muốn mời cô ăn.

Kim Hữu Tiền sửng sốt một chút, rồi sau đó nhớ tới ngày hôm qua mình và Lạc Tinh Dữ giúp dì Triệu tìm Bắp Cải, cuối cùng Lạc Tinh Dữ lấy được tiền thù lao 60000 tệ.

Mặc dù đối với cậu ta 60 ngàn tệ không là gì cả, nhưng một bạn nhỏ năm tuổi, bằng vào bản lĩnh của mình kiểm được 60 ngàn tệ, đó chính là một chuyện vô cùng tài giỏi.

"Cậu đi cùng đi, ngày hôm qua cậu cũng ra sức giúp đỡ thằng bé rất nhiều." Lạc Văn Thư nói.

Kim Hữu Tiền nghe vậy có chút ngượng ngùng, "Tôi chỉ là chạy vặt thôi, hơn nữa lại nói, chuyện này là Tinh Tinh giúp đỡ tôi."

Nói đến chuyện này, Kim Hữu Tiền lập tức nhớ lại nhờ vả hôm qua của dì Triệu, vì vậy nói với Lạc Văn Thư, "Đại sư... Không đúng, sư phụ, sau này tôi có thể gọi là sư phụ đi?"

Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, Kim Hữu Tiền tiếp tục nói, "Dì Triệu nói muốn mua mấy tấm bùa bình an, còn có bùa tìm chó mà Tinh Tinh vẽ nữa.”

Kim Hữu Tiền chỉ biết giá cả của bùa bình an.

Hơn nữa rất nhanh cậu ta đã nghĩ đến một chuyện khác, "Sư phụ, Tinh Tinh cũng theo sư phụ tu hành sao?"

"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu.

Kim Hữu Tiền lại nghĩ, không hổ là con của sư phụ, nhỏ như vậy đã bắt đầu tu hành, lại nói, "Vậy sau này con xưng hô với Tinh Tinh như thế nào, kêu sư đệ sao?"

Chỉ nghe Lạc Văn Thư ngồi ở phía sau chậm rãi nói, "Nếu tính lên, thằng bé phải là sư huynh của cậu."

Kim Hữu Tiền: "...?"

"Con có thể tiếp tục gọi tên được không?" Mặc dù cậu ta tự nhận mình mặt dày, nhưng nghĩ đến chuyện gọi một bạn nhỏ năm tuổi là sư huynh, vẫn có chút khó mở lời.

"Tất nhiên."

Chặng đường từ nhà trẻ đến dưới lầu nhà họ Phương cũng không được mấy phút, đang lúc nói chuyện thì đã đến rồi.

Lạc Văn Thư đi lên lầu, sau khi vào cửa thì đi thẳng đến ghế nằm đặt trước cửa sổ trong phòng khách, trên bàn uống trà nhỏ bên cạnh, đặt một người giấy nhỏ màu vàng, hình dạng đơn giản, chỉ có kích thước của đầu và tứ chi, thì to bằng bàn tay của cô.

Vốn dĩ trên người giấy dính đầy chữ được viết bằng chu sa, là sinh nhật bát tự, cùng với các loại đặc tính.

Hiện tại đã có thay đổi, chỉ thấy một bộ phận vết mực trên thân thể của nó, giống như bị nước làm cho nhòe đi, mơ hồ thành một đoàn.

Giống như nhỏ một giọt máu lên trên, bộ phận trung tâm nhất, màu sắc ám trầm nhất, đỏ đến mức biến thành màu đen.

Nơi đó thai nghén thần mà Chu tiên sinh nói, là thứ mà ông ta cố gắng mưu đồ mười mấy năm.

Ở thôn Cây Hòe, bên trong ảo cảnh mà cô tự tay tạo ra, ý thức của quái vật kia chiếu lên không trung, to lớn mà lại xấu xí, nhìn vô cùng buồn nôn.

Sau khi nó hấp thụ máu thịt linh hồn, lại trả về một đoàn bưới thịt, mặc dù không phải bản thể của nó, nhưng cũng tuyệt đối không phải vật thừa không quan trọng, cũng có thể xem là con cháu.

Lạc Văn Thư nhìn người giấy, ngón trỏ mảnh khảnh hơi giật, người giấy đứng lên, vận động nửa người dưới, từng bước đi đến.

Rồi sau đó lúc đến gần ngón tay của cô, bỗng nhiên tăng tốc độ, dụng bộ phận thân thể đã bị ô nhiễm, đụng mạnh một cái.

Trong nháy mắt, không gian xung quanh Lạc Văn Thư bị ảo cảnh bao phủ.

Bầu trời tràn đầy mây đen âm trầm, vô số xúc tu mọc đầy miệng hút và mắt, ngọa nguậy ở dưới chân, còn có một lớp chất nhầy bọc bên ngoài.

Giống như trở lại quỷ vực đặc biệt bên trong thôn Cây Hòe.

Khu vực trung tâm có mấy cây xúc tu lớn nổi liền lên trời, chính giữa sinh ra một cái bướu thịt to lớn.

Trong nháy mắt Lạc Văn Thư xuất hiện, những xúc tu vô ý thức kia giống như nhận được một mệnh lệnh, điên cuồng bò đến chỗ cô, giống như sóng trên biển, cái trước biến mất cái sau vỗ mạnh đến.

"Không biết sống chết." Lạc Văn Thư hừ lạnh một tiếng, giơ tay vẽ bùa chú.

Một ánh sáng nhạt sáng lên trên đầu ngón tay của cô.

Không phải là linh lực, mà là thần tức.

Dù nhìn yếu ớt không bắt mắt, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong, lại cực kỳ kinh khủng.

Bùa chú còn chưa hình thành, những xúc tu trào đến bị ánh sáng nhạt chiếu đến, giống như đụng phải ngọn lửa cháy hừng hực, trong nháy mắt tiêu tan, hóa thành một vũng máu.

Sau đó không ngừng có xúc tu mới bổ xung, cũng có kết cục giống như vậy.

Thậm chí bọn nó còn không chạm được dù chỉ một sợi tóc, vạt váy của Lạc Văn Thư.

Mà trong nháy mắt khi bùa chú hình thành, một đạo ánh sáng xông thẳng lên trời, mây đen xung quanh nhanh chóng tản đi, bầu trời khôi phục màu xanh thẳm hiếm thấy.

Sau đó có từng đốm nhỏ ánh sáng nhạt, bay xuống từ bầu trời.

Giống như mưa hạ xuống, mới đầu chỉ có mấy giọt nhỏ, bỗng nhiên trở nên dồn dập, trong nháy mắt vẩy xuống đất đai.

Chỗ bị mưa rơi trúng, tất cả xúc tu đều tiên tán, biến thành máu, máu và nước mưa chảy đầy đất, tụ lại cùng một chỗ, biến thành một biển máu.

Ngay cả mấy cây xúc tu lớn nối với trời đất ở khu vực trung tâm cũng không may mắn tránh khỏi.

Cuối cùng chỉ còn lại một bướu thịt kia, từ trên cao rơi xuống, đập vào biển máu, văng lên một mảnh máu.

Nhìn mặt ngoài, giống như một quả cầu màu đỏ, nhấp nhô bên trong nước.

Thậm chí mảnh trời đất này quá rộng rãi, nó lại càng trở nên nhỏ bé hơn, có mấy phần cảm giác đáng thương.

"Cút tới đây." Lạc Văn Thư lạnh giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment