Mà cháu nhỏ của cô ấy còn cười, lộ ra hàng răng trắng tinh, không biết sống chết mở miệng nói, "Mẹ ơi, lá gan của mẹ thật nhỏ ha ha ha!"
Sau đó Cốc Vân nghe chị dâu kể chuyện này, tự tưởng tượng hình ảnh đó một chút, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nổi cả da gà.
Còn về kết quả của cháu trai nhỏ, sau khi chị dâu bình tĩnh lại, đã bị đánh hai cái vào mông, oa một tiếng khóc lên.
Lúc ấy anh của Cốc Vân cũng ở gần đó, nghe được tiếng hét của vợ vội vàng dắt chó về, chỉ thấy vợ đang đánh con, vốn dĩ anh ấy muốn khuyên một chút, nói "Bạo lực không giải quyết được vấn đề, có chuyện gì thì từ từ nói", kết quả nghe vợ kể xong, yên lặng hai giây, dắt con qua, tự mình đánh.
Cốc Vân còn nghe chị dâu kể về những đứa bé khác trong nhà trẻ, nói tóm lại, trong một lớp, hình như không có mấy đứa trẻ đặc biệt bớt lo.
Bình thường cô ấy lướt Douyin cũng thường xuyên lướt thấy video của mấy đứa bé nghịch ngợm, cũng có rất nhiều người bạn nhỏ ngoan ngoãn.
Nhưng video giống như cái này, vừa thông minh, tri kỷ, năng lực hành động lại level max, thật sự rất ít.
Cốc Vân nhấn vào hình đại diện, xem hết những bài đăng của bạn nhỏ tên Đảo nhỏ Tinh Tinh này, nhất thời có một suy nghĩ "Làm cách nào để nhảy qua quá trình kết hôn sinh con có một đứa bé như vậy".
Cô ấy quả quyết nhấn vào hình đại diện, theo dõi.
Mà còn có rất nhiều người cũng giống như Cốc Vân.
Vì vậy tài khoản Đảo nhỏ Tinh Tinh, chỉ trong một đêm đã có mấy ngàn fan.
---
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Tinh Dữ đúng giờ thức dậy.
Mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, soạn sách vở.
Sau khi làm xong hết, Lạc Văn Thư ở phòng bên cạnh còn chưa thức dậy, vì vậy cậu bé cầm điện thoại chuẩn bị xem video một chút.
Kết quả không nghĩ đến, mới mở douyin ra đã bị đơ máy.
Cậu bé thấy thông báo nhắc nhở 99+, nhưng nhấn vào thì lại không có gì.
Vẻ mặt cậu bé có chút mờ mịt, đợi một lát, rốt cuộc điện thoại cũng chạy bình thường, có thể xem thông báo.
Lượt thích 99+, bình luận 99+, fan 99+
Tin nhắn riêng xếp thành một hàng dài, tất cả đều là người không quen biết.
Lạc Tinh Dữ càng mờ mịt, nghiên cứu một lát, mới phát hiện nhật ký viết tối hôm qua được rất nhiều người thấy.
Mấy trăm ngàn lượt thích, mấy chục ngàn lượt bình luận và sưu tầm, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.
Điện thoại của cậu bé lại bắt đầu đơ rồi.
Loại chuyện này, đã vượt qua phạm vi nhận biết của Lạc Tinh Dữ, cậu bé có chút ngơ ngác ngồi trên ghế salon, nhất thời không biết phải làm sao.
"Tinh Tinh, sao vậy?" Lạc Văn Thư thức dậy mở cửa chỉ thấy cậu bé mang vẻ mặt mê mang ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
Lạc Tinh Dữ nghe tiếng, phục hồi lại tinh thần, theo bản năng lắc đầu một cái, vừa tắt app Douyin đi, "Không sao ạ."
Lạc Văn Thư cũng không truy hỏi, xuyên qua phòng khách đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Hai người sửa soạn xong thì ra cửa xuống lầu, Kim Hữu Tiền đã lái xe chờ ở dưới lầu.
Đợi đến buổi chiều lúc tan học, Kim Hữu Tiền lại đến đón Lạc Tinh Dữ về nhà.
Lúc đến dưới lầu, Lạc Tinh Dữ bỗng nhiên mở miệng, "Anh Hữu Tiền, em có một vấn đề muốn hỏi anh."
Kim Hữu Tiền có chút bất ngờ, quay đầu nhìn cậu bé, "Sao vậy, Tinh Tinh?"
Lạc Tinh Dữ tự cởi dây an toàn đứng lên, đưa điện thoại cho cậu ta nhìn, "Cái này."
Sau khi Kim Hữu Tiền nhìn thấy đủ loại thông báo nhắc nhở 99+, lập tức hoảng sợ, qua mấy giây mới kịp phản ứng lại, dò hỏi, "Đây là em đăng cái gì?"
Lạc Tinh Dữ không lên tiếng, đưa điện thoại cho cậu ta xem.
Sau đó Kim Hữu Tiền xem tiếp, nhấn vào xem tình hình rõ ràng, phát hiện là nhật ký tối hôm qua Lạc Tinh Dữ viết.
Sau khi cậu ta nhìn rõ bài viết, cả người đều ngây ngốc, "Ngày hôm qua là sinh nhật của sư phụ?!!"
Lạc Tinh Dữ gật đầu một cái.
Nhất thời vẻ mặt của Kim Hữu Tiền trở nên thống khổ, kêu rên nói, "Sao em không nói cho anh biết?!!!"
Chỉ nghe Lạc Tinh Dữ trả lời: "Bởi vì em muốn một mình đón sinh nhật đầu tiên của mẹ nha."
Giọng điệu của cậu bé rất đương nhiên, có lý chẳng sợ, trong lúc nhất thời Kim Hữu Tiền không biết phải phản bác như thế nào, cũng không phát hiện ý ẩn giấu trong lời của cậu bé.
"Cũng không biết hôm nay có thể tặng bù quà được không..." Kim Hữu Tiền gãi đầu, tiếp tục xem bài đăng của Lạc Tinh Dữ, mới phát hiện lượt thích đã qua triệu, bình luận mấy trăm ngàn, sưu tầm mấy chục ngàn.
Đại đa số mọi người đều rất thân thiện, khen ngợi bạn nhỏ thông minh hiểu chuyện lợi hại,... nhưng rừng lớn chim nào cũng có, cũng có mấy người u ám nghĩ xấu cho người khác.
Trần XX: Dù sao tôi cũng không tin một đứa bé mấy tuổi có thể đan ra được thảm đắp này.
Ánh mắt trời XX: Tôi thừa nhận bây giờ trẻ em rất thông minh, nhưng đây còn là bánh ngọt lại có hoa hồng, còn vĩnh viễn 18 tuổi, thấy thế nào cũng không giống như một đứa bé, trái lại giống như một tra nam dầu mỡ có thể làm hơn!
Đông XX: Tỉnh lại đi, đây chắc là kênh giới thiệu bán hàng đó!
Lại nhấn mở khu tin nhắn riêng, có người chào hỏi, có một số người mắng chửi, còn có người hỏi có nhận quảng cáo hay không, nhận bao nhiêu tiền thế.
Đủ các loại, đối với một người trưởng thành mà nói nhất thời cũng có chút mê mang, chứ đừng nói đến chuyện Lạc Tinh Dữ chỉ là một người bạn nhỏ.
"Em không biết làm thế nào, đúng không?" Kim Hữu Tiền trả lại điện thoại cho cậu bé.
Lạc Tinh Dữ gật đầu, "Vâng."
Kim Hữu Tiền vừa nghĩ vừa nói, "Anh cảm thấy em có thể đóng chức năng người lạ gửi tin nhắn riêng đi, bởi vì trên mạng rất là hỗn loạn, phần lớn không có chỗ tốt đối với em."
Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thao tác trên màn hình điện thoại.
"Đóng rồi ạ."
"Còn về mấy tin nhắn riêng hỏi quảng cáo, cho tiền gì đó, thì bỏ qua vì em không biết đối phương định làm gì. Sư phụ nói, chúng ta là người tu hành, là sẽ dính vào nhân quả, chẳng qua anh cũng không rõ lắm, chuyện này em có thể về hỏi sư phụ, xem sư phụ nói thế nào."