"Vâng vâng."
Hai người rất nghiêm túc thảo luận một hồi trong xe, vấn đề quấy nhiễu Lạc Tinh Dữ đã được giải quyết gần hết, vì vậy cậu bé chào tạm biệt Kim Hữu Tiền, xuống xe lên lầu về nhà.
Cửa tự động mở ra, Lạc Văn Thư nằm trên ghế nằm đặt trước cửa sổ phòng khách, trên người đặp thảm len cậu bé đan cho, nghiêng đầu nhìn đến, "Hôm nay sao về trễ vậy."
Lạc Tinh Dữ đóng cửa thay giày, vừa trả lời: "Mới vừa rồi con có hỏi anh Hữu Tiền một vấn đề ạ."
Cậu bé vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lạc Văn Thư, đưa điện thoại cho cô xem, "Anh Hữu Tiền bảo con hỏi mẹ."
Lạc Văn Thư nhận lấy, nhanh chóng xem mấy tin nhắn riêng, "Không cần để ý, chúng ta không thiếu chút tiền này."
"Vâng!" Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó chống lại ánh mắt tràn đầy ý cười của Lạc Văn Thư, "Hy vọng mẹ vĩnh viễn 18 tuổi, ai dạy con cái này?"
Bị cô nhìn như thế, bỗng nhiên Lạc Tinh Dữ có chút ngượng ngùng, đỏ mặt, lỗ tai cũng có chút nóng, "Thấy được trong video ạ, nói cô gái nào đều hy vọng mình vĩnh viễn 18 tuổi, thanh xuân tươi đẹp, không cần trưởng thành, không có phiền não..." Cậu bé càng nói càng nhỏ.
"Đúng vậy." Lạc Văn Thư sờ đầu của cậu bé, cười nói: "Hơn nữa nguyện vọng này đã thực hiện được rồi."
Linh hồn của cô 18 tuổi, cổ thân thẩn này cũng sẽ giữ vững dáng vẻ của ngày hôm nay, sẽ có một chút xíu thay đổi, nhưng sẽ không già đi.
Bởi vì thần sẽ không già, chỉ bị quên lãng, rồi sau đó biến mất.
Nhật ký này của Lạc Tinh Dữ, có rất nhiều người xem, hơn nữa còn đang nhanh chóng tăng lên.
Lạc Văn Thư suy nghĩ một lát, nói, "Đăng một tấm trẻ em mất tích lên đi."
Hiếm thấy có nhiều người xem như vậy, không bằng sử dụng làm chút chuyện gì đó.
Còn về có được hay không, phải xem ý trời.
Sau đó một lớn một nhỏ, tìm một tấm hình của trẻ em mất tích, ghim lên khu bình luận.
---
Bạn thân của Cốc Vân tên là Trương Nhạn Hà, con sen của xã hội, tiền lương cao, đồng thời cũng bận rộn nhiều việc.
Từ buổi sáng cô ấy đến công ty quẹt thẻ, sau đó thì bắt đầu bận rộn, làm việc không ngừng nghỉ, chân không chạm đất, cơm trưa cũng không rảnh mà ăn, thừa dịp thời gian ngắn ngủi gặm hai miếng bánh mì, miễn cưỡng no bụng, cho đến buổi tối sáu giờ mới làm xong công việc.
Trong công ty cũng có rất nhiều người giống như cô ấy, ngay cả sức để về nhà cũng không có, từng người ngồi tê liệt trên ghế, không muốn động một chút nào, dùng cái giọng nửa sống nửa chết, nói câu được câu không.
Trương Nhạn Hà thân tàn chí không tàn cầm điện thoại lên, mở douyin.
Mấy chục thông báo, nhấn vào xem thử, đúng như dự đoán, đều là bạn thân Cốc Vân tag cô ấy vào, nhìn các loại anh đẹp trai, phong cảnh xinh đẹp, chuyện khôi hài.
Còn có một tin nhắn riêng.
Khung thông báo là một tấm hình, nhấn vào trước đó còn có một câu --- Trương ơi, cậu nhìn tấm hình này đi.
Trương Nhạn Hà nhấn vào hình phóng to lên, phát hiện là một tấm hình trẻ em mất tích, ba tấm ráp thành một tấm, có trắng đen, có màu sắc rực rỡ, cho người ta một loại cảm giác thời gian rất xưa.
Lại nhìn tin tức in bên trong, quả nhiên đã rất lâu rồi.
Đứa bé trong hình tên là Sở Tư Nguyên, mặt mũi thanh tú, mười mấy năm trước mất tích, lúc ấy mới năm tuổi không đến sáu tuổi.
Phía dưới có phương thức liên lạc của người nhà, phía sau số điện thoại còn có mấy chữ, viết năm, là năm nay, hiển nhiên vì để nói cho những người thấy được tấm hình này, số điện thoại vẫn còn dùng, bọn họ vẫn luôn tìm con của mình không có từ bỏ.
[Cái hình này là như thế nào?]
Trương Nhạn Hà trả lời lại tin nhắn.
Hình đại diện của Cốc Vân có một điểm xanh, là đang online, cô ấy mới gửi tin nhắn không bao lâu, bên kia đã trực tiếp gửi gọi điện thoại đến.
"Trương ơi, cậu xem lỗ tai của đứa bé trong hình đi."
Trương Nhạn Hà nhìn theo lời nhắc nhở, phát hiện lỗ tai của đứa bé trong hình có nốt ruồi, từ màu sắc của tấm hình kia, màu sắc của nốt ruồi là màu đỏ.
Tai trái, nốt ruồi màu đỏ!
Cô ấy lập tức có chút sững sốt.
Giọng nói của Cốc Vân truyền từ đầu bên kia, "Thấy không, có phải có chút quen thuộc không?"
"Đúng vậy..." Trương Nhạn Hà sững sờ trả lời, rồi sao đó hỏi, "Tấm hình này cậu thấy ở đâu vậy, là thật sao?"
Ở đầu bên kia, Cốc Vân trả lời, "Nhìn thấy ở video thủ công cậu tag tớ ngày hôm qua."
Trương Nhạn Hà nghe vậy, hơi nhíu mày, "Video ngày hôm qua tớ tag cậu đâu có cái này..."
Nếu có, cô ấy nhất định sẽ nhớ.
Vừa nói xong, cô ấy đi đến lịch sử nhấn thích của mình, video thủ công làm thảm màu xanh da trời đứng ngay ở vị trí đầu tiên, là videp cuối cùng cô ấy xem trước khi đi ngủ.
Nhấn vào nhìn một cái, lượt thích đã hơn ba triệu, bình luận hơn hai trăm ngàn, sưu tầm gần một trăm ngàn.
Không đến một ngày, đã lớn gấp mấy lần so với lúc tối hôm qua cô ấy nhìn thấy.
Trương Nhạn Hà có chút kinh ngạc, mở khu bình luận, thấy một bình luận mới ghim của chủ tài khoản.
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Mẹ nói ở chỗ này để một người bạn nhỏ thất lạc, hy vọng cậu ấy có thể trở về nhà [hình], thích 28.8 triệu lượt.
Chính là tấm hình mà Cốc Vân gửi cho cô ấy.
"Alo, cậu đâu rồi?" Ở đầu bên kia Cốc Vân hỏi.
"Ở đây." Trương Nhạn Hà phục hồi lại tinh thần trả lời.
"Cậu cảm thấy có giống không?" Cốc Vân hỏi.
Trương Nhạn Hà lại mở tấm hình kia ra, nhìn kỹ mấy lần, rồi sau đó trả lời, "Là có chút giống."
Quê quán của cô ấy và Cốc Vân đều là nông thôn, nhà của hai người cách rất gần nhau, đại khái lúc bọn họ lên tiểu học, một đôi vợ chồng trong thôn đi ra bên ngoài làm việc nhiều năm trở về còn mang theo một đứa bé trai.
Đứa bé trai kia gần tuổi với các cô, có chút gầy, da rất trắng, lớn lên rất đáng yêu, nói chuyện cà lăm, mọi người đều nói cậu bé không giống với đứa bé nông thôn.