Lúc đó Cốc Vân và Trương Nhạn Hà rất thích đồ trang sức bông tai mà các chị gái xinh đẹp trên tivi hay đeo, chẳng qua trong nhà không có điều kiện, cho nên hái mấy loại hoa đeo lên tai của mình.
Mà trên tai bên trái của đứa bé trai kia có một nốt ruồi, màu đỏ, nhìn rất đẹp, giống như mang bông tai vậy.
Vì vậy đối với ký ức đó bọn họ vẫn nhớ rất rõ, dù đã mười mấy hai mươi năm trôi qua, vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Chẳng qua đối với khuôn mặt của bé trai, thì không thể nào nhớ được.
"Làm sao đây?"
Cốc Vân hỏi.
Trương Nhạn Hà suy nghĩ một chút, "Chúng ta gọi điện thoại hỏi thử đi, xem thử mẹ chúng ta có ấn tượng hay không."
"Được."
--
Tỉnh Vinh, thành phố Vân Lư, tiểu khu Thành Hoa.
7 giờ 30 phút tối.
Bên ngoài hạ xuống một trận mưa nhỏ mùa hè, dần dần biến thành mưa to.
Vợ chồng Sở Chí Quốc và Nhiếp San ăn cơm xong, ngồi ghế salon trên sân thượng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cảnh thiên nhiên xa xa, tòa nhà cao tầng, còn có đèn đuốc sáng trưng, đều ở trong màn mưa, trở nên mơ hồ một mảnh, không nhìn thấy rõ ràng.
Hai vợ chồng đã khoảng năm mươi tuổi, một người là giáo viên dạy lịch sử của trường cấp 3, một người đi làm ở mạng lưới điện, công việc cũng xem như thoải mái ổn định, tiền vay mua nhà mua xe đã sớm trả hết, không có bất kỳ áp lực về kinh tế.
Nhưng tóc của hai người có rất nhiều tóc bạc, dáng vẻ cũng già hơn rất nhiều so với những người cùng lứa vất vả vì cuộc sống.
Đặc biệt là ánh mắt, giống như dừng lại vào thời tiết tiêu điều lạnh lẽo, cỏ cây khô heo, mặt đất bị băng tuyết bao trùm, không có một tia sức sống của mùa đông.
Bởi vì đứa con duy nhất của vợ chồng bọn họ, rất nhiều năm trước không cẩn thận lạc mất.
Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa bao giờ dừng việc tìm kiếm đứa bé, bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian và công sức, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào.
Bởi vì chuyện này, trong gia đình này, vợ chồng bọn họ, cha mẹ của bọn họ, nhiều năm qua, gần như rất ít có thời gian thật sự vui vẻ.
Cho dù là ngày lễ tết đoàn tụ ăn cơm với nhau, trên mặt của mọi người cũng chỉ là nụ cười nhạt u buồn, chỉ cần đụng chạm nhẹ một cái là vỡ nát.
Mà đứa bé tương đương với cái chạm nhẹ kia.
"Không biết lần này ba có qua khỏi hay không..." Giọng nói Nhiếp San tràn đầy đau thương.
Trước đó vài ngày, ba của Sở Chí Quốc bị bệnh nằm viện, vốn dĩ bệnh tình rất nghiêm trọng, hơn nữa cảm xúc của ông cụ không cao, bác sĩ đã nhiều lần nói chuyện với vợ chồng bọn họ, để cho bọn họ nghĩ cách khuyên ông cụ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống sẽ không ổn.
Có thể nói gia đình này giống như một căn nhà đã bị dột rất nhiều năm, tạm thời sửa chữa có thể sống một cách bình thường, nhưng đột nhiên gặp trời mưa như thác nước, sẽ hất tung một mảnh nóc nhà, không có cách nào sửa chữa được.
Sở Chí Quốc không nói gì, tay ôm bả vai vợ xiết chặc lại.
Bỗng nhiên, một trận tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Sở Chí Quốc, ông ấy lấy ra nhìn thử, là một số lạ, thuộc về tỉnh khác.
Trước kia rất ít sẽ có số lạ gọi điện thoại đến, hôm nay mấy chuyện lừa gạt quấy rầy đều có không ít, nhưng mặc kệ thế nào, Sở Chí Quốc cũng nghe, bởi vì không muốn bỏ qua manh mối tìm được con, dù tỷ lệ thật sự rất nhỏ.
"Alo."
Đầu bên kia của điện thoại, truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, "Xin hỏi là ông Sở đúng không?"
"Đúng vậy, xin hỏi cô là?"
"Là như vậy ông Sở, hôm nay tôi ở trên mạng nhìn thấy tin tìm người của ông..."
Sở Chí Quốc nghe đến chỗ này, trong nháy mắt thân thể cứng đờ lại.
---
Ngày hôm qua nhật ký trở nên hot lên, đối với Lạc Tinh Dữ mà nói gần như không tạo thành ảnh hưởng gì, trước khi đi ngủ, cậu bé vẫn viết nhật ký như bình thường.
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay bắt đầu nghỉ rồi, một ngày Trung thu, một ngày thứ bảy, Quốc khánh tám ngày, thật là vui! Trước thời hạn chúc tất cả ông bà chú dì anh chị em trai em gái xem nhật ký một Trung thu vui vẻ, lễ Quốc khánh vui vẻ! Mẹ bảo ngày mai dẫn mình đi ra ngoài chơi, thật mong đợi ~ đúng rồi, mình đã tắt tin nhắn riêng, nếu mọi người có chuyện gì, có thể nói với mình trong bình luận nha ~ ngủ ngon ~ #nhật ký của Tinh Tinh#.
Dưới sự phổ cập kiến thức của Kim Hữu Tiền, Lạc Tinh Dữ biết nhật ký ngày hôm qua đã bị rất nhiều người thấy, chỉ là bởi vì bất ngờ, sau này sẽ không có nhiều như vậy nữa.
Chẳng qua cậu bé vẫn lễ phép chúc mọi người ngày lễ vui vẻ, hơn nữa còn nói chuyện tin nhắn riêng.
Cậu bé viết xong nhật ký, để điện thoại xuống đi ngủ.
Cậu bé không biết, đêm nay, có người đội mưa ra ngoài, đi suốt một đêm, từ thành phố ở ngoài ngàn dặm, đến Xuân Sơn.
Đó là một chiếc xe SUV màu đen, chở hai người, vẻ mặt của bọn họ đều giống nhau, mong đợi, sốt ruột, lo sợ.
--
Thứ sáu, ngày 29 tháng 9.
Cũng là ngày 15 tháng 8 âm lịch, là tết Trung thu.
Rạng sáng hơn bốn giờ, trăng sáng đêm 14 còn treo cao trên bầu trời đêm quang đãng, ánh trắng như nước, vẩy khắp mặt đất.
Khu Bạch Vân, Bạch Vân Thượng Thành.
Nơi này là tiểu khu lớn nhất Xuân Sơn, rộng hơn 10 triệu mét vuông, dân số hơn 40 vạn, tổng cộng có 25 khu, hơn hai trăm tòa nhà...
Một khu rừng cốt sắt danh xứng với thật.
Tô Tấn Bằng xách đồ mua ngoài đi thang máy lên tầng 29 tòa nhà 11 khu 18, rồi sau sau đó leo thang bộ đến sân thượng tầng cao nhất.
Chỗ cao gió lớn, bên trong treo đầy khăn trải giường của các hộ gia đình ở phía dưới, bị gió thổi bay, phát ra tiếng vù vù.
Cũng may có kẹp cố định chống gió, mới không bị thổi đi.
Anh ta nhìn xung quanh một vòng, không thấy người, vì vậy lấy điện thoại gọi điện, qua mấy giây sau, nghe được tiếng chuông điện thoại truyền đến một góc từ cách đó không xa.