Tô Tấn Bằng men theo âm thanh, đi vòng qua, chỉ thấy một người trẻ tuổi đứng bên cạnh lan can bảo vệ, trên người mặt áo tay lỡ, quần soóc màu xanh, không khác gì với màu xanh của lớp sơn chống nước của sân thượng, hơn nữa vấn đề từ góc độ, khó tránh khỏi mới vừa rồi anh ta không nhìn thấy.
"Xin chào, đồ cậu cần mua đây." Tô Tấn Bằng đi đến bên cạnh, đưa đồ trong tay.
Một phần mì thịt bò, còn có bia, thuốc lá, bật lửa ở phần chú thích nhờ anh ta mua giúp.
"Cảm ơn." Người trẻ tuổi rất lễ phép, lúc nhận đồ, đồng thời đưa cho anh ta một tờ 100 tệ.
Tô Tấn Bằng sững sốt một chút, đầu năm nay rất ít người dùng tiền mặt, anh ta cũng là người trong số đó, tổng cổng lần mua này chừng ba mươi tệ, trên người của anh ta chỉ có mấy đồng tiền lẻ thôi, thối không được.
"Cậu xem, có thể..." Anh ta muốn thương lượng với đối phương một chút, đổi thành chuyển tiền qua app cho mình, lời đến miệng, trực tiếp bị đánh gảy.
"Không cần thối." Giọng nói của người trẻ tuổi rất nhẹ nhàng.
Tô Tấn Bằng vui mừng, đây chính là mấy chục tệ đó, gần bằng thu nhập hôm nay của anh ta.
"Cảm ơn ông chủ!"
"Khách khí, vất vả rồi." Người trẻ tuổi nói.
Trong điện thoại có đơn hàng mới, Tô Tấn Bằng vừa lấy điện thoại kiểm tra vừa đi đến hành lang, lúc đi đến cửa, chợt nghe tiếng ho khan vang lên sau lưng.
Tô Tấn Bằng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối, có một đóm ánh lửa sáng tắt, là người trẻ tuổi kia hút thuốc là, hiển nhiên tiếng ho khan kia là bị sặc.
Anh ta thiếu chút nữa đã đi vào trong hành lang, nhưng một bước cuối cùng, làm sao cũng không bước ra rời đi được.
Tô Tấn Bằng sinh sống mấy năm ở Bạch Vân Thượng Thành, nơi này là loại địa phương gì, anh ta hiểu rất rõ.
Người ở chỗ này, rất ít có người rảnh rỗi, thanh nhàn, rạng sáng bốn năm giờ chạy đến sân thượng ngắm cảnh.
Có lẽ người trẻ tuổi kia bị áp lực quá lớn, hoặc là gặp phải chuyện gì đó, muốn tìm chỗ yên tĩnh ngồi một chút, nhưng ra tay một cái boa mấy chục tệ, cũng rất khác thường.
Hơn nữa người trẻ tuổi này mua bia mua thuốc, trên thực tế lại không biết hút thuốc, hút một cái đã bị sặc chật vật như vậy...
Tô Tấn Bằng nói cho mình đừng xen vào chuyện của người khác, là do mình suy nghĩ quá nhiều, có thể là người ta chỉ thật sự muốn ở chỗ này hóng gió yên tĩnh một chút, không có ý gì khác, anh ta rảnh rỗi đi lo lắng cho người khác không bằng chạy nhiều thêm máy đơn hơn, kiếm thêm chút tiền, sớm góp đủ tiền thuốc cho con...
Nhưng dù tự nói với mình như vậy, cũng không chống nổi một câu kia --- Lỡ như thì sao?
Lỡ như người trẻ tuổi kia thật sự nghĩ không thông thì sao?
Tô Tấn Bằng đứng ở cửa hành lang, do dự rất lâu, cuối cùng bị đánh bại bởi sự lương thiện của mình.
Anh ta gọi điện thoại cho người bạn cùng nhau làm shipper với mình, sau khi nói với đối phương, lại chuyển đơn hàng cho đối phương, sau đó cũng không nhận thêm đơn nữa, coi như kết thúc công việc ca sớm trước thời hạn của mình.
Sau khi làm xong những chuyện này, anh ta xoay người, đi tới chỗ xó xỉnh mà người trẻ tuổi ngồi.
---
Đây là lần đầu tiên Tề Chính Hạo hút thuốc, quả nhiên cảm giác tệ như trong tưởng tượng.
Chẳng qua cũng có thể là cậu ta quá gà, hút một miếng đã bị sặc, vẫn luôn ho khan, hận không thể ho ra tim phổi của mình.
Sớm biết đã đưa cho anh shipper mới vừa rồi, thật lãng phí.
Nhưng có thể người ta cũng không hút thuốc.
Thôi, coi như một thể nghiệm cuộc sống, mặc dù rất tệ hại, nhưng cuộc đời của cậu ta cũng tệ hại như vậy, tệ hại hơn nữa cũng không là gì.
Uống bia, cũng nên uống chậm một chút.
Tề Chính Hạo nghĩ như vậy, mở lon bia ra.
Gió ở sân thượng rất lớn, nhưng cậu ta vẫn nghe được một tiếng "phụt", rất nhiều bọt khí trào ra, dính vào tay.
Cậu ta cũng không để ý, đặt lên miệng uống một ngụm.
Vẫn là mùi vị không được ngon.
Tề Chính Hạo đang uống, bỗng nhiên có chút khó chịu, tại sao người khác có thể mượn rượu thuốc lá tiêu sầu, còn cậu ta ngay cả cái cơ bản nhất này cũng không làm được?
... Thôi, cũng đã đến nước này, còn để ý đến chuyện này làm gì chứ?
Cậu ta ngước đầu, uống ừng ực lon bia, rồi sau đó đặt lon bia ở trên tường bên cạnh.
Ăn một miếng đồ ăn đi.
Tề Chính Hạo nghĩ trong lòng.
Mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng ít ra cũng ăn một miếng.
Cậu ta cũng không nhớ là ở chỗ nào nghe được một cách nói, nói là người đói bụng lên đường, đời sau sẽ không được đầu thai tốt.
Mặc dù cậu ta không tin những lời này, nhưng cũng đã đi đến bước này rồi, tạm thời tin một chút, lỡ như là thật thì sao, đời này đã không tốt, nếu thật sự có đời sau, chỉ hy vọng có thể tốt hơn một chút.
Sợi mì và nước dùng là đựng riêng ra, Tề Chính Hạo rất kiên nhẫn, từ từ cởi bì đựng đồ, đổ bọn nó vào chung một chỗ, sau đó tách đũa dùng một lần, hơi khuấy đều, gắp một miếng bỏ vào miệng.
Sau khi nuốt xong, lại uống một miếng nước dùng.
Chỉ cảm thấy thân thể đã lạnh như băng trong nháy mắt có chút nhiệt độ.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, thậm chí không thể làm biến mất sự lạnh lẽo của gió lạnh thổi đến, chứ đừng nói đến sự lạnh lẽo sân trong đáy lòng.
Nhưng vẫn làm cho cậu ta có chút lưu luyến.
Vốn dĩ Tề Chính Hạo chỉ định ăn một miệng, sau đó lại quyết định ăn hết, vừa khéo không lãng phí lương thực.
Cậu ta cứ một miếng mì một ngụm nước dùng, rất nhanh tất cả đã vào trong bụng.
Cảm giác thân thể ngày càng ấm áp hơn.
Tề Chính Hạo có chút vui vẻ, nhưng chuyện này không mâu thuẫn với quyết định lúc đầu của cậu ta, khác nhau là có thể làm cho cậu ta vui vẻ trước khi đi mà thôi.
Cậu ta nhanh chóng bỏ rác vào trong túi, cũng đặt ở chỗ lon bia lúc nãy, rồi sau đó đứng lên, xoay người chuẩn bị leo lên lan can bảo vệ của sân thượng.