Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 237

Chương 237 -
Chương 237 -

Nhưng tay mới vừa đụng đến vách tường, đã nghe một giọng nói vang lên bên cạnh.

"Người anh em, thuốc này hút nữa không?"

Tề Chính Hạo nghe vậy, sững sốt một chút, quay hai giây xoay người lại, nhờ ánh trăng, nhìn thấy chỗ cách đó không xa có một người đang đứng, mặc áo gió màu vàng, còn rất nổi bậc.

Chính là anh shipper đưa đồ ăn mới vừa rồi.

"Anh... Không đi?" Tề Chính Hạo hỏi.

Mặc dù cậu ta không để ý đến thời gian, nhưng ít ra cũng qua mười phút rồi, làm nghề ship đồ này không phải nên tranh thủ thời gian sao, có lúc vận may tốt trong thời gian này cũng có thể hoàn thành xong một đơn hàng, tại sao còn ở chỗ này?

"Nghỉ ngơi." Tô Tấn Bằng cười một tiếng, đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, dựa lưng vào tường, duỗi người một cái, thả lỏng nói: "Buổi tối hơn chín giờ tôi tan làm, sau đó ăn cơm, thì lập tức đi làm công việc này, đến bây giờ cũng đã sáu bảy giờ tối, coi như nghỉ ngơi một chút cũng không sao."

Sau khi nói xong, lại chỉ vào thuốc ở trên đất, "Thuốc này cậu còn hút không?"

Tề Chính Hạo nhìn anh ta mấy giây, mới lắc đầu trả lời, "Không hút nữa.."

Mặc dù cậu ta không thích lãng phí, nhưng quả thật không có cách nào, bia thì cậu ta có thể cố nhịn một hơi uống hết, còn thuốc có thể nhịn nhắm mắt hút một điếu, nhưng bên trong bao còn có mười chín điếu nữa.

"Vậy tôi đành chiếm tiện nghi của cậu vậy." Tô Tấn Bằng nghe cậu ta nói, vươn tay nhặt bao thuốc lá đặt trên mặt đất lên, có chút không kịp đợi rút một điếu nhét vào miệng, đồng thời từ trong túi lấy ra bậc lửa, tay cản gió, đốt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Một lát sau, từ trong miệng khạc ra một đoàn khói mù, trong nháy mắt đã bị gió thổi bay đi.

"Mười lăm tệ một bao đó." Giọng điệu của Tô Tấn Bằng có chút xúc động, giống như tự nói, "Vài năm trước chỉ có mười hai tệ, chẳng qua khi đó tôi cũng không nỡ mua, đều hút loại thuốc 6 tệ một bao, thỉnh thoảng mới mua một bao này hút đã thèm một chút.”

Tề Chính Hạo nghe anh ta nói chuyện, cũng không tiếp lời, chủ yếu không biết nói gì, vốn dĩ anh shipper nên rời đi cũng không biết nguyên nhân gì còn ở lại chỗ này, có chút vượt qua kế hoạch của cậu ta.

Dũng khí mà cậu ta tích trữ rất lâu chỉ có thể đủ để lên đường một mình, mặc kệ như thế nào cũng không thể leo lên lan can bảo vệ ngay trước mặt người khác.

Đây cũng là nguyên nhân cậu ta chọn thời gian rạng sáng hơn bốn giờ.

"Đứng đó làm gì, tới đây ngồi một lát đi." Hình như đối phương không nhận ra sự dị thường của cậu ra, giống như đã quen biết trước vẫy tay với cậu ra, chỉ chỗ bên cạnh mình, lại tiếp tục nói, "Bây giờ không phải trên mạng đang lưu hành một chữ, gọi là nằm ngang gì đó sao, mặc dù chúng ta không có cái điều kiện này, nhưng giống như lúc bây giờ, có thể ngồi xuống thì không nên đứng, nhanh tới đây."

Tề Chính Hạo hơi không biết từ chối người khác như thế nào, dù đây là người xa lạ phá vỡ kế hoạch của cậu ta.

Dưới giọng điệu thân thiện của đối phương, cậu ta thua trận, từ từ đi qua, lại ngồi xuống bên cạnh.

"Nào, dựa vào." Tô Tấn Bằng vừa nữa, vừa để tay lên vai cậu ta, để cậu ta từ từ dựa vào tường sau lưng.

Hai người đều dựa vào tường.

Tô Tấn Bằng hỏi, "Người anh em, cậu không biết hút thuốc mua cái này làm gì?"

Tề Chính Hạo yên lặng một lát, "Chỉ là muốn học."

"Cái này học làm gì, phí tiền là hại sức khỏe, tôi là hút quá nhiều năm, hơn nữa bây giờ chịu nhiều áp lực, muốn cai cũng không cai được." Tô Tấn Bằng vừa nói chuyện, lại hít một hơi, rất nhanh một điếu đã hết.

Anh ta đưa tay cầm cái lon bia đặt bên tường, bỏ tàn thuốc vào.

Tề Chính Hạo không biết nói gì, lại yên lặng.

Tô Tấn Bằng cũng không thèm để ý, nói tiếp, "Cậu biết tại sao tôi trễ thế này, còn phải làm shipper không?"

Tất nhiên Tề Chính Hạo không biết, nhưng ít ra lúc này cậu ta có thể lắc đầu, nói, "Không biết."

"Nói tới nói lui, chỉ là một chữ, tiền." Tô Tấn Bằng nói, "Đầu năm con gái tôi ở nhà đột nhiên hôn mê, đưa đến bệnh viện kiểm tra phát hiện bệnh rất nghiêm trọng, bác sĩ nói nhanh chóng làm phẫu thuật, chúng tôi không hiểu cái gì, đều nghe lời bác sĩ, nhưng vấn đề là, tiền phẫu thuật cần mấy trăm ngàn tệ..."

Loại chuyện này, vốn dĩ không nên nói cho người xa lạ.

Nhưng có một ít thời điểm, vừa vặn đối phương chính là người xa lạ không biết gì, mới có thể mở miệng nói được.

Vốn dĩ Tô Tấn Bằng chỉ muốn an ủi người trẻ tuổi này, nhưng không biết thế nào, coi đối phương thành đối tượng trút bầu tâm sự.

Nhà Tô Tấn Bằng ở nông thôn, ông nội làm ruộng, ba mẹ làm ruộng, khi còn bé anh ta cũng cùng làm ruộng.

Ở trong thôn, anh ta đi học mấy năm, khi đó không giống bây giờ, đi học là cần tiền, hơn nữa cũng không rẻ, một học kỳ hơn một trăm tệ, nếu đặt vào lúc này cũng không phải là số tiền lớn gì, nhưng phải biết khi đó một cân thịt heo đã có giá ba bốn tệ rồi.

Tô Tấn Bằng tốt nghiệp cấp hai, bản thân không có thiên phú gì, điều kiện gia đình cũng không cho phép, lại ở nhà làm ruộng hai năm, sau đó đi theo người trong thôn ra bên ngoài làm việc.

Khi còn nhỏ, hơn nữa không có áp lực gì, một người ăn no cả nhà không đói bụng, mỗi một tháng phát tiền lương, trừ gửi một ít về nhà, tất cả đều phung phí sạch sẻ.

Vì vậy ở bên ngoài làm công mấy năm, không có một chút tiền tiết kiệm nào.

Sau đó tuổi lớn một chút, ba mẹ cảm thấy một mình anh ta sống không có kế hoạch gì cả, cho nên nói muốn cưới vợ cho anh ta.

Đối với chuyện này, Tô Tấn Bằng cũng không ghét, rất nhanh đã kết hôn với cô gái ở thôn bên cạnh.

Cô gái đó cũng đi làm, chẳng qua không phải đi tỉnh khác, mà là vào trong thành.

Bình Luận (0)
Comment