Tô Tấn Bằng đi tìm hiểu một chút, phát hiện tiền lương đãi ngộ ở chỗ này cũng tạm được, hơn nữa còn cách gần nhà, vì vậy cũng không đi ra ngoài làm nữa, đi theo vợ vào thành làm việc.
Lúc ấy mặc dù Thượng Thành Bạch Vân không có kích thước như bây giờ, nhưng cũng là một nơi có lượng người lớn.
Hai vợ chồng liều mạng mấy năm, kiếm được thì dùng, cũng không có tiền tiết kiệm gì.
Cho đến khi một sinh mệnh mới ra đời.
Lần đầu tiên Tô Tấn Bằng ý thức được, tiền không thể tiêu lãng phí như vậy, hơn nữa cũng không thể giống như trước, không có thì tiết kiệm một chút, mỗi ngày ăn ít đi hai bữa, chờ tháng tiếp theo phát tiền lương là được.
Nhưng đồ của con nít, ngay cả tã cũng không thể cắt bớt tiết kiệm được.
Vì vậy vợ chồng bọn họ bắt đầu học tiết kiệm tiền, đồng thời suy tính hoạch định tương lai.
Thoáng một cái mấy năm trôi qua, vợ chồng bọn họ cũng đổi công việc, tương đối ổn định, đồng thời tiền lương cũng tạm được, hai người cộng lại được hơn mười ngàn tệ, trừ các loại chi tiêu, còn có thể tiết kiệm được một chút.
Mấy năm qua, cũng tiết kiệm được một trăm ngàn tệ.
Đồng thời con gái cũng đã hơi lớn.
Lúc học nhà trẻ còn có thể miễn cưỡng học ở trong thôn, nhưng tiểu học thì phải nghĩ cách đưa vào thành đi học, nếu không sau này học không thi đậu được trường cấp 3, cũng chỉ có thể đi ra ngoài làm việc giống như bọn họ.
Nhưng ngay khi vợ chồng bọn họ chuẩn bị giao tiền đặt cọc mua nhà trong thành, tin dữ đến.
"... Tiền chúng tôi để dành, cộng thêm tiền tiết kiệm khổ cực những năm qua của ba mẹ tôi, cũng chỉ khoảng hai trăm ngàn tệ, không đủ để làm phẫu thuật cho con tôi."
Nhưng bệnh tình sẽ không bởi vì bạn không có tiền mà ngừng lại, nó sẽ ngày càng trở nên nặng hơn.
Vợ chồng Tô Tấn Bằng chỉ có thể càng cố gắng kiếm tiền, nhưng tiền lương cũng không thể lập tức tăng lên, đều là theo thời gian lượng công việc mà gia tăng, thuộc về nước xa không cứu được lửa gần.
Vì vậy anh ta và vợ trừ đi làm chính ra, bắt đầu làm thêm.
Vợ làm giúp việc, nhận đơn theo giờ, giúp người khác quét dọn vệ sinh.
Còn anh ta thì có thời gian sẽ đi ra ngoài làm shipper. Một tháng qua, hai người cộng lại trung bình có thể kiếm được hơn bốn năm ngàn tệ.
Ở nhà, ba mẹ ngoài làm ruộng ra cũng cố gắng đi ra ngoài làm việc lặt vặt, giúp bọn họ kiểm chút tiền.
"... Chúng tôi đã tính, cố gắng hơn nửa năm, có thể góp đủ tiền phẫu thuật." Tô Tấn Bằng nói xong lại hút xong một điếu.
Chỉ trong khoảng thời gian này, một bao thuốc lá đã bị anh ta hút gần hết nửa.
"Còn về chuyện mua nhà đi học trong thành, chỉ có thể chậm một chút."
Sau khi anh ta nói xong, xoay đầu lại, nhìn Tề Chính Hạo, "Xin lỗi người anh em, nhất thời không nhịn được, kể lể với cậu nhiều như vậy."
Tề Chính Hạo hơi lắc đầu, "Không sao."
Cậu ta vừa nói xong, đã nghe Tô Tấn Bằng tiếp tục nói, "Chẳng qua tôi nói những chuyện này với cậu, cũng không có mục đích gì khác, chỉ là muốn nói với cậu, mặc dù cuộc sống khổ một chút, nhưng chỉ cần cắn răng, cố gắng một chút, không có cái gì là không qua được."
"Tôi thấy tuổi tác của cậu còn nhỏ, chắc còn chưa kết hôn đi, nếu như gặp phải chuyện khó khăn gì, không nên tự mình chịu đựng, nói cho ba mẹ trong nhà thử, đừng nên nhất thời xúc động, làm chuyện ngu xuẩn.
"Cậu suy nghĩ thử đi, lỡ như cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, bọn họ phải làm thế nào, đúng không?"
Từ lúc Tô Tấn Bằng bắt đầu nói chuyện, Tề Chính Hạo đã có dự cảm, quả nhiên người này nhận ra tình huống của cậu ta không đúng, cố ý ở lại.
"Tôi..." Cậu ta không biết phải nói cái gì.
"Cậu suy nghĩ thử đi, ba mẹ nuôi cậu lớn như thế này, lỡ như cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ người đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh, cuộc sống sau này phải trôi qua như thế nào?" Tô Tấn Bằng tiếp tục khuyên nhủ.
Sau khi anh ta nói một hồi lầu, mới nghe được tiếng đáp lại rất nhẹ của Tề Chính Hạo, "Bọn họ... Sẽ không quan tâm đến tôi."
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì sửng sốt một chút, còn muốn nói gì đó, đã nghe Tề Chính Hạo nói đến chuyện của mình.
Tề Chính Hạo cũng là đứa bé lớn lên ở nông thôn.
Khi còn bé cậu ta bị một trận bệnh nặng, không nhớ những chuyện trước khi học tiểu học, chỉ nhớ được một ít hình ảnh mơ hồ, cũng không có ý nghĩa gì đối với cậu ta cả.
Khi đó trong nhà chỉ có một mình cậu ta, mặc dù điều kiện gia đình bình thường, nhưng ba mẹ đối xử với cậu ta rất tốt.
Cho đến năm cậu ta tốt nghiệp tiểu học, mẹ mang thai.
Khi đó Tề Chính Hạo đã mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó thay đổi, chẳng qua khi đó còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, kiến thức có hạn, cũng không suy nghĩ nhiều.
Năm câu ta lên cấp 2, mẹ sinh một đứa em trai.
Ba rất vui vẻ, một mình uống rất nhiều rượu, hốc mắt ửng đỏ, giống như đã khóc.
Tề Chính Hạo cảm thấy đó là mừng chảy nước mắt.
Ở trong ánh mắt ba mẹ nhìn em trai, cậu ta thấy được sự yêu thích trước nay chưa từng cói.
Cùng lúc đó, còn có sự chán ghét đối với cậu ta.
Mới đầu Tề Chính Hạo cho rằng là mình nhìn nhầm, cậu ta tự nói với mình, em trai còn nhỏ, cha mẹ thích em trai nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.
Cho đến kỳ nghỉ đông lớp 7, lúc ấy em trai hơn một tuổi, mới vừa biết đi bộ, nhưng đi không ổn định lắm, đối với cái gì cũng rất tò mò.
Tề Chính Hạo đang làm bài tập.
Cũng không biết có phải khi còn bé bởi vì trận bệnh kia làm đầu óc bị tổn thương hay không, cậu ta có chút ngốc, mặc dù đã cố gắng học tập rất nhiều, nhưng thành thích vẫn luôn quanh quẩn ở mức trung bình.
Giáo viên nói, theo khuynh hướng này, ngay cả trường cấp ba trên trấn cậu ta cũng không thi đậu nổi, chứ đừng nói đến thi đại học sau này, đó là chuyện viễn vông không nên nghĩ đến.