Nhưng Tề Chính Hạo rất muốn học đại học, bởi vì mọi người ở bên cạnh đều nói, đi học chính là đường ra duy nhất của những đứa bé nông thôn.
Vì vậy cho dù đang nghỉ, cậu ta vẫn tự hạn chế mình, mỗi ngày đều học thuộc lòng, làm đề.
Nhưng em trai vẫn luôn ở bên cạnh làm phiền cậu ta, cướp bút của cậu ta, cướp sách của cậu ta, hơn nữa nhất định là đồ trong tay của cậu ta, cái khác thì không đụng đến.
Tề Chính Hạo rất bực, ôm em trai đặt lên ghế salon, nghiêm túc nói với em trai, "Em lại làm phiền anh nữa cẩn thận anh đánh em!"
Lúc ấy ba vừa vặn trở về, nghe vậy không nói hai lời tát cho Tề Chính Hạo một cái thật mạnh, làm cho một bên tai của cậu ta vang lên tiếng ù ù, cả người cũng bối rối.
Đầu óc cậu ta trống rỗng, nhìn ba đi đến, bế em trai từ ghế salon lên, dịu dàng hiền từ dỗ dành, "Tiểu Trạch ngoan không sợ nha, ba ở chỗ này, không có ai có thể khi dễ được con."
Trẻ con một tuổi rưỡi thì hiểu được cái gì, chỉ vui vẻ cười lên thôi.
Buổi tối mẹ cũng trở về, thấy được dấu bàn tay trên mặt của Tề Chính Hạo thì sửng sốt. hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì.
Không đợi Tề Chính Hạo nói chuyện, ba đã trực tiếp nói, "Bà còn đau lòng cho tiểu súc sinh này, lúc ấy tôi trở về, thấy nó muốn đánh Tiểu Trạch..."
Sau đó Tề Chính Hạo lập tức nhìn thấy ánh mắt mẹ nhìn mình mang theo hận ý.
Loại thay đổi này, theo thời gian, không chỉ không dừng lại, trái lại ngày càng nghiêm trọng.
"... Tôi vẫn không nghĩ ra, chẳng qua chỉ là thêm một người em trai, sao tất cả lại không giống như lúc trước."
Tình huống tương tự, thật ra Tề Chính Hạo gặp rất nhiều, nhưng đều xảy ra khi gia đình có con lớn là con gái, sau đó đẻ được con trai, người bình thường gọi là trọng nam khinh nữ.
Còn gia đình có hai cậu con trai giống như nhà bọn họ, có lẽ ba mẹ sẽ tương đôi thiên vị con trai út một chút, nhưng cho tới bây giờ không có khoa trương đến mức xem con trai lớn là kẻ thù như thế.
Tốt nghiệp cấp 2, Tề Chính Hạo phát huy vượt xa bình thường, thi đậu vào trường cấp 3 trong huyện.
Cậu ta thấp thỏm nói tin tức này cho ba mẹ, nhận được kết quả bết bát nhất trong dự đoán của cậu ta, bọn họ nói trong nhà không có tiền cung cấp cho cậu ta học cấp 3, không chỉ là học phí, mỗi tuần còn phải tốn mấy chục tề tiền sinh hoạt phí.
Khi đó Tề Chính Hạo không biết tình huống kinh tế trong nhà như thế nào, ở trong nhận biết của cậu ta, tiền học phí và tiền sinh hoạt để cung cấp cậu ta học cấp ba ở huyện đúng là rất cao.
Cho đến khi trong lúc vô tình cậu ta nghe ba mẹ thảo luận, nói tiền xài ở trên người cậu ta đơn giản chính là lãng phí, không bằng giữ lại, chờ thêm mấy năm nữa đưa em trai vào thành học tiểu học.
Tề Chính Hạo đã không nhớ, lúc ấy mình có tâm trạng và phản ứng như thế nào.
"Sau đó tôi cũng học cấp 3, chỉ là học trên trấn, học phí và tiền sinh hoạt cũng rẻ hơn rất nhiều."
Cho đến ngày hôm nay, Tề Chính Hạo cũng không biết năm đó rốt cuộc chuyện gì xảy ra để cho ba mẹ thay đổi suy nghĩ cho cậu ta đi học.
Nhưng vào mùa hè tốt nghiệp cấp 2, xảy ra một chuyện ảnh hưởng rất lớn đối với cậu ta.
Trên dái tai ở tai trái của cậu ta có một nốt ruồi màu đỏ.
Khi còn bé, bé gái ở trong thôn đều rất hâm mộ, con trai thì cười nhạo nói cậu ta mang bông tai.
Nốt rùi màu đỏ đó vẫn luôn làm bạn với cậu ta đến khi tốt nghiệp cấp hai, kỳ nghỉ hè đó, không biết tại sao, ba mẹ đột nhiên kéo cậu ta đi xóa nốt ruồi đó đi.
Thật ra Tề Chính Hạo đã quen rồi, nhưng ba mẹ làm việc, cậu ta không có quyền phát biểu ý kiến, chỉ có thể nghe lời phối hợp.
Nhưng sau khi xóa nốt ruồi màu đỏ kia, không bao lâu vết thương bắt đầu nhiễm trùng, rất đau rất khó chịu.
Cậu ta không chịu nổi nói với mẹ, đối phương hoàn toàn không quan tâm, nói rất nhanh sẽ khỏi.
Nhưng cũng không khỏi được, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, phát triển đến tình trạng thối rữa mưng mủ.
Nhưng dù vậy, ba mẹ vẫn không muốn đưa cậu ta đến bệnh viện, mà là ở một phòng khám nông thôn, dùng ít biện pháp chữa trị lạc hậu.
Cuối cùng quả thật chữa hết, cái giá phải trả là Tề Chính Hạo mất đi dái tai bên kia.
Loại thiếu sót này, là không có cách nào che giấu, ở trong mắt của những người khác, cậu ta dần trở nên tự ti, hướng nội nhạy cảm.
Thời gian ba năm thoáng một cái đã trôi qua, quả nhiên đúng như giáo viên nói lúc trước, số điểm thi đại học của Tề Chính Hạo, thậm chí ngay cả trường đại học hạng ba cũng không lên nổi, chỉ có thể học trường dạy nghề.
Khi đó cậu ta đã bắt đầu hiểu chuyện, mặc dù không rõ tại sao thái độ của ba mẹ lại xuất hiện thay đổi long trời lỡ đất như vậy, nhưng cậu ta rất rõ ràng, bọn họ sẽ không cung cấp tiền cho cậu ta học nghề, cũng sẽ không để cho cậu ta học lại thi lại.
Bọn họ có thể cung cấp cho cậu ta học xong cấp ba đã là một loại ban ân.
Tề Chính Hạo không nói gì, quả nhiên ba mẹ cũng không hỏi.
Đến tháng chín, các trường học lục tục khai giảng, cái thế giới kia hoàn toàn không có quan hệ gì với Tề Chính Hạo.
Cậu ta nói với ba mẹ, muốn đi ra ngoài làm việc.
Tề Chính Hạo cảm thấy, đó là lần ba mẹ quan tâm nói chuyện với cậu ta kể từ sau khi em trai ra đời.
Mà nói nhiều nhất chính là để cho cậu ta ở bên ngoài không được xài tiền bậy bạ, phải tiết kiệm, mỗi tháng phải gửi ít nhất nửa tiền lương về nhà, nói là giữ hộ cậu ta, tránh cho cậu ta tiêu sài phung phí.
"... Đã mấy năm tôi không về nhà, bọn họ cũng không quan tâm, mỗi tháng chỉ có đầu tháng là gọi điện thoại bảo tôi gửi tiền."