Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 240

Chương 240 -
Chương 240 -

Tô Tấn Bằng nghe xong câu chuyện của Tề Chính Hạo, nhất thời không biết phải nói như thế nào.

Trước đó anh ta còn khuyên Tề Chính Hạo phải biết suy nghĩ cho ba mẹ trong nhà, nhưng lại thật sự không nghĩ đến, ba mẹ mới chính là hung thủ hủy diệt đi ý chí sống của cậu ta.

"Cậu... những năm qua, cậu vẫn luôn gửi tiền về nhà sao?" Tô Tấn Bằng hỏi.

Tề Chính Hạo gật đầu, "Ừ."

"Bọn họ đều đối xử với cậu như vậy, cậu... cậu không có suy nghĩ gì sao?" Tô Tấn Bằng lại hỏi.

Tề Chính Hạo yên lặng một lát, "Mới đầu tôi vẫn ôm chút hy vọng, cảm thấy tôi đã có thể kiếm tiền cho bọn họ, có lẽ thái độ của bọn họ đối với tôi sẽ thay đổi..."

Nhưng thực tế chứng minh, chẳng qua đó chỉ là một hy vọng xa vời từ phía cậu ta mà thôi.

Hai năm trước, cậu ta sinh bệnh nặng, ở trong bệnh viện rất lâu, tiêu hết tiền tiết kiệm những năm qua. Tạm thời cậu ta không tìm được công việc, tiền thuê phòng cũng đến thời gian nộp, liền nghĩ để ba mẹ chuyển một chút tiền cho cậu ta chống đỡ.

Đây là quyết định mà cậu ta do dự rất lâu, thực sự không còn cách nào khác mới làm ra.

Sau khi điện thoại được nhận, trước khi mở miệng, cậu ta chuẩn bị tâm lý rất lâu trong lòng, sau đó vừa nói đến chuyện này, bên kia đã không chút do dự nói không có tiền, thành tích em trai không tốt, không thi đậu trường cấp ba công lập, chỉ có thể học tư thục, tốn rất nhiều tiền.

Khi đó Tề Chính Hạo lập tức nhớ đến lúc mình học cấp ba, dưới sự so sánh mãnh liệt đó, nhất thời cậu ta hơi không khống chế được cảm xúc của mình, hỏi tiền mà những năm qua mình gửi về nhà đâu, lúc ấy đã nói bảo quản cho mình.

Còn chưa nói xong một câu kia, giống như đã chọc vào tổ ong vò vẻ, ở trong điện thoại mẹ bắt đầu mắng chửi, mắng cậu ta là đồ vô ơn, không bằng súc sinh.

Những lời khó nghe chói tai như vậy, dù là đối với một người xa lạ cũng rất quá đáng, nhưng mẹ lại không chút do dự mắng con trai là cậu ta.

Rốt cuộc Tề Chính Hạo cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

Lúc ấy cậu ta đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị đi đến hầm cầu ở, không nghĩ đến chủ nhà tốt bụng, nói có thể gia hạn cho cậu ta thêm hai tháng, để cho cậu ta nhanh chóng đi tìm công việc.

Đoạn thời gian đó, trong nhà cũng không gọi điện thoại đòi tiền nữa, có thể nói là đoạn thời gian thoải mái nhất của Tề Chính Hạo.

Rất nhanh cậu ta tìm được công việc mới, trả đủ tiền thuê nhà, còn tiết kiệm được một chút tiền.

Hình như cảm thấy chuyện lúc trước đã trôi qua rồi, trong nhà lại gọi điện thoại đến đòi tiên.

"... Tôi cũng đã tự nói với mình, coi như trả lại ân sinh nuôi dưỡng cho bọn họ."

Cứ như vậy qua hai năm, Tề Chính Hạo vẫn luôn rất thống khổ và kiềm chế, cậu ta không biết rốt cuộc mình sống trên đời có ý nghĩa gì.

Loại tâm trạng này, vào tối ngày hôm qua, hoàn toàn bộc phát.

Lúc ấy cậu ta mới vừa tan làm, bỗng nhiên nhận được điện thoại trong nhà gọi đến.

Đầu tháng đã gửi tiền về, mấy năm qua vẫn luôn như vậy.

Theo lý mà nói, cuộc gọi tiếp, sẽ là đầu tháng sau mới đúng.

Nghĩ đến hôm nay là ngày đặc biệt, bỗng nhiên cậu ta sinh ra một tia mong đợi không nên, có lẽ bọn họ muốn chúc ngày lễ vui vẻ với cậu ta, thậm chí sẽ hỏi có muốn về nhà đón ngày lễ cùng gia đình hay không.

Cậu ta ôm suy nghĩ như vậy, nhận điện thoại.

Sự thật chứng minh, là cậu ta suy nghĩ nhiều, trong nhà gọi điện thoại đến, chỉ là muốn đòi tiền của cậu ta, bởi vì em trai gây họa, đánh bạn học, phải bồi thường tiền.

"... Tôi chuyển hết tiền mình có cho bà ấy, trong thẻ chỉ còn đủ để gọi một tô mì, trên tay cũng chỉ còn lại một tờ 100 tệ cuối cùng." Tề Chính Hạo nói.

Nhưng cho dù là như vậy, cho đến khi điện thoại bị cúp, cậu ta cũng không nhận được một câu ngày lễ vui vẻ.

Một trăm đồng kia, là rất nhiều năm trước, khi cậu ta rời nhà đi ra ngoài làm việc, là tiền đi đường ba mẹ cho cậu ta, cậu ta vẫn luôn giữ gìn đến bây giờ, nhưng cuối cũng vẫn không giữ được nữa.

"Nếu như không phải là anh, tôi đã sớm nhảy xuống rồi, hoàn toàn giải thoát." Tề Chính Hạo bình tĩnh nói.

Tô Tấn Bằng muốn an ủi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Chỉ nghe Tề Chính Hạo tiếp tục nói, "Rất cảm ơn anh đã cố ý ở lại với tôi, an ủi tôi, đã trễ lắm rồi, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Mặc dù cậu ta không nói rõ, nhưng Tô Tấn Bằng biết, một khi mình rơi đi, không cần đi bao xa, rất có thể mới vừa đi xong cầu thang bộ đi vào trong thang máy, dưới lầu đã có thêm một cổ thi thể.

Nhưng anh ta không thể nào vẫn luôn ở chỗ này canh chừng Tề Chính Hạo, vẫn phải có lúc rời đi.

Tô Tấn Bằng cố gắng suy nghĩ phải làm thế nào khuyên Tề Chính Hạo từ bỏ suy nghĩ tìm chết, nhưng lực có hạn, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Đúng vào lúc này, hành lang cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là một luồng ánh sáng, chiếu sáng một góc của sân thượng.

Tề Chính Hạo và Tô Tấn Bằng đồng thời nhìn sang.

Tổng cộng có năm người đến, có nam có nữ, tuổi tác đều đã lớn.

Mượn ánh trăng, cùng với ánh sáng của đèn điện thoại cầm tay, Tô Tấn Bằng thấy được bộ dạng của một người phụ nữ trung niên trẻ tuổi nhất, cảm thấy có chút quen, vì vậy anh ta quay đầu cẩn thận quan sát Tề Chính Hạo, cái loại lịch sự thanh tú đó, giống như từ một khuôn đúc ra vậy.

"Hình như là người nhà của cậu đến." Tô Tấn Bằng nhỏ giọng nói.

Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì người một nhà xấu xa trong miệng của Tề Chính Hạo cả đêm tìm đến chỗ này, hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng sốt ruột, cũng không giống như là không quan tâm đến cậu ta.

Bình Luận (0)
Comment