Xuân Sơn, ngoại ô phía Nam.
Trong rừng núi, cây cối xanh um, cỏ dại sinh trưởng tốt.
Trong đó giữa sườn núi của một ngọn núi, có một cục đá to hơi dài.
Mặt ngoài được xem như bằng phẳng, trong khe hở dài mọc một ít hoa cỏ dại, xung quanh có không ít cây mây dây leo, nhưng tổng thề vẫn tương đối sạch sẽ.
Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, mặt trời rực rỡ treo cao, ánh nắng vẩy khắp mặt đất.
Không có một đám mây nào.
Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ ngồi dưới bóng mát của cây đại thụ và dây leo đan xen vào nhau.
Gió gào thét thổi qua rừng núi, cuốn đi sự nóng ran trong không khí, mang đến một tia lạnh lẽo.
Từ trên tảng đá nhìn xuống dưới, là một mảnh đại dương màu xanh, cánh lá đung đưa trong gió, giống như từng trận sóng biển dâng lên.
"Mẹ, tối nay chúng ta ở chỗ này đón Trung thu sao?" Lạc Tinh Dữ ngồi trên xích đu, lắc hai chân.
Xích đu là Lạc Văn Thư khéo léo dùng dây mây và dây leo bện thành, không cần dùng sức người đẩy, chỗ cao gần như gió thổi không ngừng, vẫn luôn thổi, xích đu cũng vẫn luôn lay động theo gió.
Sáng sớm hôm nay, Lạc Tinh Dữ đúng giờ thức dậy.
Cậu bé giống bình thường, thức dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi đến bên ngoài tiểu khu mua bữa sáng trở về.
Sau đó bắt đầu làm bài tập, viết chữ mẫu, vẽ tranh.
Cho đến khi Lạc Văn Thư thức dậy.
Sau khi ăn sáng xong, Lạc Văn Thư hỏi cậu bé dự định trong ngày Trung thu, là muốn ở nhà, hay là đi ra ngoài.
Nếu như ở nhà, thì cũng giống như người khác, đi mua một ít bánh Trung thu, trái cây, quà vặt gì đó, chẳng qua cô cũng không biết làm cơm, phải đặt cơm trước, đến lúc đó chờ đưa đến.
"Vậy đi ra bên ngoài thì sao ạ?" Lạc Tinh Dữ tò mò hỏi.
Ở bên ngoài, có hai trường hợp.
Một cái vẫn giống như người bình thường, đặt một bàn cơm đoàn viên ở phòng ăn khách sạn, sau khi ăn xong đi đến chỗ nhiều người náo nhiệt, nhìn sự phồn hoa của thành phố.
Một cái khác, thì tương đối đặc biệt, hơn nữa nghiêm túc nhắc đến, cũng không phải là lựa chọn đặc biệt chuẩn bị cho ngày lễ này.
"Vốn dĩ mẹ định đón ngày lễ với con xong rồi lại đi ra ngoài làm việc, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, quyết định hỏi ý kiến của con." Lạc Văn Thư nói với cậu bé, "Con có muốn đi ra ngoài với mẹ không, nói cụ thể là đi vào trong rừng rậm rạp liên miên ở ngoại ô phía Nam."
Dự định của Lạc Văn Thư là thừa dịp ngày lễ, chấn chỉnh lại mảnh núi rừng lớn ở ngoại ô phía Nam kia.
Ngoại ô phía Nam là chỗ ở thần miếu của cô, mảnh núi rừng kia, tương đương với sân nhà cô, yêu ma quỷ quái giống như động thực vật trong sân, có hại thì trực tiếp tiêu diệt, những thứ khác có thể tạm thời lưu lại, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì không tốt với người bên trong.
Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Sau này cô sẽ chỉnh đốn từng khu vực, lập quy củ đầy đủ cho toàn bộ yêu ma quỷ quái trong phạm vi Xuân Sơn, có thể tiếp nhận thì ở lại, không thể cũng có thể rời đi.
Nhưng nếu như phạm quy...
"Mẹ, con muốn đi! Con muốn đi theo mẹ!!" Nghe xong lời của Lạc Văn Thư, đôi mắt của Lạc Tinh Dữ trở nên sáng ngời.
Ở trong nhà trải qua một ngày lễ Trung thu bình thường, hay là đi ra bên ngoài nhìn pháo hoa, chỗ nào thú vị bằng vào núi bắt quỷ chứ!
Đối với cái kết quả này, thật ra Lạc Văn Thư cũng không ngoài ý muốn, cô sờ đầu Lạc Tinh Dữ, nói: "Vậy chúng ta đi mua một ít đồ..."
Sau khi quyết định xong, hai mẹ con nhanh chóng ra cửa.
Lần này tự bọn họ gọi xe, không có Kim Hữu Tiền đến đón.
Mặc dù đồ đệ đều là công cụ hình người, nhưng tết Trung thu là ngày đặc biệt, vẫn là cần ngày nghỉ.
Hơn nữa quả thật hôm nay Kim Hữu Tiền cũng không rảnh.
Hoặc nói đúng hơn, mỗi lần đến ngày lễ truyền thống, Kim Hữu Tiền đều không rảnh, vốn dĩ một người vì phá bỏ và di dời trở nên đột ngột giàu lên, không có mục tiêu phấn đấu, đến ngày lễ sẽ bận rộn chuẩn bị ăn mừng.
Lạc Văn Thư dẫn Lạc Tinh Dữ mua rất nhiều thứ, trừ tài liệu đặc biệt cần phải chuẩn bị ra, còn có nguyên liệu nấu ăn.
Mặc dù mục đích chủ yếu là đi làm việc, đón ngày lễ chỉ là thứ yếu, nhưng cũng không thể không chuẩn bị một chút.
Cơm đoàn viên thì khẳng định không có, dù sao cô và Lạc Tinh Dữ cũng không biết nấu cơm, ở dã ngoại cũng không có điều kiện để bọn họ làm như vậy.
Mà gọi đồ ăn bên ngoài cũng không thực hiện được, đưa đồ ăn vượt qua khỏi phạm vi quy định đã nói ông chủ có lòng, có tâm với cái nghề này, nhưng đưa đến vùng núi rừng mênh mông, cũng không có khả năng đưa đến.
Trái lại Lạc Văn Thư có thể mở quỷ môn tự đi lấy, nhưng không cần thiết.
Cho nên quyết định mua một cái vĩ nướng, một ít than, lại mua một ít nguyên liệu nấu ăn có sẵn, nướng đồ ăn ở dã ngoại.
Sau khi mua xong đồ, để cho tài xế đưa bọn họ về nhà.
Lạc Tinh Dữ ở nhà thu dọn các loại đồ, một mình Lạc Văn Thư đi ra bên ngoài nghiêng cứu địa hình, tìm nơi thích hợp làm bữa cơm dã ngoại.
Chỉ như vậy đã bận rộn đến giữa trưa, rốt cuộc Lạc Tinh Dữ cũng rảnh rỗi xem điện thoại di động, tiếp đó thấy được diễn biến câu chuyện sau đó của chuyện tìm trẻ thất lạc.
Vì vậy hai mẹ con lại tốn thời gian, tới tìm hiểu và xử lý chuyện này.
Rốt cuộc hôm nay cũng tạm thời chấm dứt ở đây.
--
"Chính là chỗ này." Lạc Văn Thư nói.
"Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?"
Lạc Tinh Dữ chú ý đến ánh mắt của Lạc Văn Thư, nhìn thẳng về phía xa xa, hình như có vật gì đó hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cậu bé vươn cổ, cũng đi theo nhìn bên kia, nhưng trừ núi, cây cối, cùng một con sông nhỏ, không nhìn thấy cái gì cả.