"Bên kia có người." Lạc Văn Thư giơ tay chỉ một phương hướng đại khái, cô biết Lạc Tinh Dữ không nhìn thấy được, nhưng vẫn miêu tả cặn kẽ cho cậu bé, "Thấy con sông kia không, nơi nó rẽ ngoặc, ngọn núi cao nhất bên trái, phía sau có một ngọn núi bị chặn lại chỉ có thể nhìn được một nửa."
"Ngay ở giữa sườn núi của ngọn núi đó, có một hang động rất lớn, ở trong đó có mấy người.”
Lạc Tinh Dữ nghiêm túc lắng nghe Lạc Văn Thư nói chuyện, dựa theo miêu tả của cô đi tìm mục tiêu, mỗi một bước đều làm theo, nhưng lúc đến bước cuối cùng, cậu bé ngây ngẩn, đôi mắt hơi trợn tròn, trong giọng nói vô cùng kinh ngạc, "Cách xa như vậy, cũng có thể nhìn thấy người sao ạ??!”
Cậu bé còn không nhìn thấy được hang động giữa sườn núi mà mẹ nói, mẹ lại có thể nhìn thấy người ở bên trong, cái này thật lợi hại!
Lạc Văn Thư nghe vậy cười một tiếng, "Tất nhiên dùng mắt sẽ không nhìn thấy, chẳng qua nếu có ống nhòm thì cũng có thể thấy được. Chờ lần đi tiếp theo, để cho Kim Hữu Tiền đề cử với con một cái tốt, sau này ra ngoài cũng có thể mang theo."
"Vâng vâng." Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn gật đầu, vừa mở to mắt nhìn Lạc Văn Thư, cậu bé vẫn chờ câu trả lời của vấn đề kia.
"Là dùng thần thức để nhìn thấy." Lạc Văn Thư cũng biết sự nghi ngờ của cậu bé, kiên nhẫn lại cẩn thận giải thích cho cậu, "Nói cho đúng, không phải nhìn, mà là một loại cảm giác, con nhắm mắt lại đi..."
Cô đổi đề tài tương đối nhanh, Lạc Tinh Dữ sửng sốt một chút, rồi sau đó nghe lời nhắm mắt lại.
"Sau đó thì sao hả mẹ?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Lạc Văn Thư vang lên bên tai, "Giống như lúc ngồi tu hành vậy, tĩnh tâm lại, nhưng không nên tiến vào trạng thái quên mình, từ từ cảm nhận tất cả xung quanh.”
Sau khi cô nói xong, dừng lại một lát, mới tiếp tục mở miệng nói chuyện, "Nói thử cảm giác của con đi."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, gần như không suy nghĩ gì, bật thốt theo bản năng, "Có gió đang thổi, thổi từ phía sau, thổi đến chỗ rất xa. Cây và dây mây dây leo đang động, ừm, có con chim nhỏ, đứng trên ngọn cây, nó không sợ chúng ta nha mẹ ơi!"
"Ừ, lá gan của nó rất lớn." Lạc Văn Thư đáp lại, "Tiếp tục."
"Con nghe được một tiếng động rất nhẹ rất nhẹ, ở trên cây, không biết là thứ gì phát ra..." Lạc Tinh Dữ vừa nói vừa hơi nhíu mày.
Cậu bé thử càng cố gắng cảm nhận hơn, rất nhanh, tiếng động mới vừa rồi càng rõ ràng hơn.
"Rắc rắc... Rắc rắc..."
"Hình như là có vật gì đó đang gặp lá cây phát ra âm thanh, ngay trên đỉnh đầu của con..." Cậu bé vừa nói chuyện, vừa theo bản năng mở mặt ra, hơi ngửa đầu nhìn lên trên.
Ánh mắt trời rực rỡ xuyên qua lá cây chiếu xuống đất, có chút nhức mắt, nhưng vẫn ở trong phạm vi thừa nhận được.
Lạc Tinh Dữ chỉ là hơi nheo mắt một cái, nhìn thấy trên đỉnh đầu không xa, một mảnh lá cây xanh biếc, không hoàn toàn lạnh lặn, rõ ràng cho thấy đã bị gặm qua.
Nhìn kỹ lại, thì ra có một con sâu có cùng màu xanh với lá cây đang nằm ở phía trên.
Giống như là con tằm bản phóng to, rất mập, thân thể là từng đoạn từng đoạn, có rất nhiều chân.
Đầu của con sâu kia có hai con mắt lớn, nhưng nhìn vào lại giống như hai hoa văn vậy.
Bỗng nhiên nó không động nữa.
Lạc Tinh Dữ cảm thấy, nó hình như đang nhìn mình.
"Mẹ ơi..." Cậu bé cứng đờ cả người, giọng nói có chút run rẩy.
Mỗi người bạn nhỏ đều không giống nhau, có vài đứa bé có thể cười hì hì tay không bắt các loại sâu, thậm chí còn có thể trực tiếp nhét vào miệng, Lạc Tinh Dữ cũng có thể mặt không đổi sắc một chân đạp chết gián biết bay đáng ghét kia.
Cậu bé cũng không sợ nhện.
Trước kia trong nhà có một con nhện rất lớn, rất nhiều cái chân giang ra nằm trên tường, lớn như bàn tay của cậu bé vậy, lúc ấy mẹ thấy được, bị dọa sợ hét ầm lên.
Lúc ấy Lạc Tinh Dữ đang ngồi trước bàn sách đặt trước cửa sổ trong phòng làm bài tập, nghe được tiếng này thì quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt mẹ thay đổi, chỉ lên tường cho cậu bé xem.
Lạc Tinh Dữ đứng dậy, nhặt một chiếc dép ở trước giường, từ từ đến gần, sau đó động tác ổn nhanh chính xác đập một cái, sau đó từ tủ đầu giường rút ra mấy tờ giấy, ném thi thể của con nhện trên tường đi, lại dùng khăn ướt lau sạch tường.
Nói tóm lại, Lạc Tinh Dữ là một người bạn nhỏ rất dũng cảm, thậm chí có thể cho mẹ cảm giác an toàn.
Nhưng cậu bé chỉ sợ loại sâu mềm mềm này.
"Không sao, nó sẽ không rơi xuống đâu." Lạc Văn Thư dịu dàng an ủi.
Lạc Tinh Dữ cũng biết chuyện này, chân của sâu rất đặc biệt, bám lên đồ vật rất chặt, cho dù cố gắng gạt ra, cũng rất khó lấy nó xuống.
Nhưng cậu bé vẫn sợ.
Một giây tiếp theo, cảm giác được một đôi tay xuyên qua nách, ngay sau đó cậu bé đã được một cái ôm ấm áp bao bọc.
Chóp mũi tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùa hoa, lại giống như không phải, dù sao ngửi vào rất thoải mái.
Là Lạc Văn Thư ôm cậu bé xuống từ xích đu bện từ dây leo và dây mây.
Cơ thể hơi cứng ngắc của Lạc Tinh Dữ cũng thả lỏng.
Cậu bé đứng bên cạnh Lạc Văn Thư, nhìn xích đu, ánh mắt có chút lưu luyến, nhưng nghĩ đến sâu trên lá cây, lại có chút sợ.
Bỗng nhiên, trong lùm cây rậm rạp phía sau cách đó không xa, truyền đến tiếng ồn ào, hình như có vật gì đó.
Lạc Tinh Dữ nghe được âm thành, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lùm cây thật cao, đung đưa theo tiếng nói phát ra.
"Mẹ ơi..." Cậu bé có chút căng thẳng, theo bản năng kéo tay Lạc Văn Thư.
"Đùng sợ, là người bạn nhỏ đến giúp đỡ con." Lạc Văn Thư nhẹ nhàng kéo tay nhỏ bé của cậu, một tay khác thì vẫy về phía hướng lùm cây kia, "Tới đây."
Lạc Tinh Dữ nghe nói như vậy, lập tức không căng thẳng nữa, cậu bé tò mò mở to mắt, nhìn về phía kia.