Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 246

Chương 246 -
Chương 246 -

Lại một trận ồn ào truyền đến, rồi sau đó thấy được lùm cây kia bị móng vuốt lông xù của một con gì đó gạt ra.

"Là khỉ nhỏ!" Đôi mắt Lạc Tinh Dữ lập tức sáng lên, cậu bé chỉ khỉ nhỏ chui ra từ lùm cây, ngửa đầu nhìn Lạc Văn Thư, giọng nói tràn đầy kích động, "Mẹ ơi, chỗ này lại có khỉ nhỏ!"

Đây không phải lần đầu tiên Lạc Tinh Dữ nhìn thấy khỉ.

Trước kia mẹ cũng dẫn cậu đi sở thú, bên trong có một ngọn núi khỉ, phía trên có rất nhiều khỉ.

Cậu bé giống với những du khách khác, cách hàng rào xem bọn nó.

Bọn nó cũng tò mò quan sát con người.

Lúc ấy Lạc Tinh Dữ còn mua hai cái chuối tiêu ở bên cạnh, từ cửa sổ được quy định đút đồ ăn cho bọn nó.

Cậu bé không ngờ là, ở trong núi lại có thể nhìn thấy khỉ, còn là khỉ con.

"Đúng vậy, hơn nữa còn rất nhiều." Lạc Văn Thư trả lời.

Ngoại ô phía Nam Xuân Sơn, bên ngoài là một mảnh rừng núi liên miên chập chùng, nhìn không thấy điểm cuối, bên trong có rất nhiều động vật hoang dã, không chỉ khỉ, ngay cả heo rừng cũng có.

Chẳng qua không có mấy con dã thú hung dữ như hổ, sói.

"Chi chi..." Khỉ nhỏ cũng không sợ người, tò mò nhảy đến, ngồi xuống cách chỗ hai mẹ con không xa, mở to mắt nhìn bọn họ.

Lạc Văn Thư chỉ vào xích đu bằng dây mây dây leo, nói với nó, "Đi dọn dẹp tất cả sâu trên cái này đi."

Con khỉ này không phải xuất hiện bất ngờ ở chỗ này, là cô đặc biệt gọi đến.

Mặc dù Lạc Văn Thư không sợ sâu, nhưng cũng ghét bỏ, không muốn tự mình ra tay dọn dẹp.

Vào lúc này, Kim Hữu Tiền vạn năng không có ở đây, cũng chỉ có thể bắt một thứ làm tạm thời.

"Dọn dẹp xong rồi, cho mày hai trái chuôi tiêu." Lạc Văn Thư nói.

"Chi chi!" Tiếng kêu của khỉ nhỏ tràn đầy sung sướng, động tác nhanh chóng trèo lên cây, bứt lá cây có con sâu đang nằm, vứt xuống tảng đá phía dưới.

Một trận gió thổi qua, mảnh lá cây không trọn vẹn kia vòng vo hai vòng trên không trung, bay xuống không nhìn thấy.

Sau đó con khỉ nhỏ kia lại bắt được ba con sâu khác, sau đó nhảy xuống, vươn tay về phía Lạc Văn Thư.

"Chi chi!"

Mặc dù Lạc Tinh Dữ không nghe hiểu khỉ nhỏ nói gì, nhưng cũng hiểu được ý của động tác, không cần Lạc Văn Thư nhắc nhở, cậu bé đã chạy đến chỗ đặt thùng nguyên liệu nấu ăn, mở thùng đựng trái cây, cầm hai cái chuối tiêu ra, cầm hai tay thả vào tay của khỉ nhỏ, rất nghiêm túc nói, "Cảm ơn mày!"

"Chi chi!" Khỉ nhỏ cẩn thận nhận thù lao của mình, nhảy lên cây bên cạnh, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Lạc Tinh Dữ có chút tiếc nuối, cậu bé còn muốn chơi cùng khỉ nhỏ một lát.

"Mẹ ơi..." Cậu bé quay đầu nhìn Lạc Văn Thư, thấy mẹ lại nhìn về phía hướng kia ở phía trước, vì vậy cậu bé nhớ lại tiết học bị con sâu mập cắt đứt.

"Bên kia có tình huống, trước tiên chúng ta đi qua xử lý, trở về lại tiếp tục dạy cho con." Lạc Văn Thư nói.

Vào lúc giữa trưa, mặt trời chói chang treo cao.

Đây là lúc dương khí đầy đủ nhất trong một ngày.

Theo lý thuyết mà nói, trong khoảng thời gian này xác suất gặp quỷ sẽ rất là thấp.

Cho dù là ở bên trong rừng núi rậm rạp, ánh mắt trời không có cách nào chiếu vào hoàn toàn, thắp sáng tất cả bóng tối, nhưng vẫn có lực uy hiếp rất mạnh đối với quỷ quái.

Nhưng cũng không ngăn được có những kẻ ngốc, một lòng chui vào chỗ âm u.

--

Bên trong hang động lớn giữa sườn núi.

Bởi vì nguyên nhân địa hình, phần lớn ánh mắt trời chỉ có thể chiếu đến mặt ngoài cửa hang, thỉnh thoáng có mấy tia ánh mắt trời có thể chiếu vào, nhưng phía trên cửa hang có mấy sợi dây leo dây mây rủ xuống, hoàn toàn ngăn cản.

Vì vậy mặc dù bên ngoài ánh mắt trời chói chang, nướng nóng cả mặt đất, nhưng trong hang lại lạnh, thậm chí mặc ít một chút, sẽ còn cảm thấy hơi lạnh.

Phần lớn khu vực bên trong cũng được xem như là sáng, có thể thấy rõ hoàn cảnh toàn thể.

Trong góc trải một tấm đệm, phía trên chất đống hành lý.

Một cô gái mặc áo khoác chống nắng đang sửa sang lại đồ vật.

"Hoa Quyển, đừng sắp xếp nữa, nhanh đến đây." Một bên khác của hang động, nơi có ánh sáng tương đối mờ tối, truyền đến một âm thanh thanh thúy, sau khi nói xong còn bị vọng về.

"Chờ tôi một chút, lập tức tới ngay!" Cô gái tên là Hoa Quyển vừa đáp, động tác trên tay càng nhanh hơn, rất nhanh đã thu dọn xong, đứng dậy đi đến góc mờ tối.

"Được rồi, có thể đi rồi!"

Trong góc đó còn có bốn người, hai nam hai nữ, tuổi tác không lớn, khoảng 20.

Chuyến đi này có năm người, đều là sinh viên mới của một trường đại học, chẳng qua khác khoa.

Trong đó có bốn người từ vùng khác, rời nhà đi xa, thời gian nghỉ lễ cũng về nhà không kịp.

Bọn họ không muốn ở lại trường học, đi ra ngoài chơi cũng cảm thấy không thú vị, sau khi thảo luận một trận, cùng quyết định đi dã ngoại.

Chẳng qua đều là mới đến Xuân Sơn, không hiểu gì về bên này, cho nên tìm một bạn học bản xứ giới thiệu cho bọn họ.

Cái hang động này chính là đối phương giới thiệu cho bọn họ.

Vị trí của hang động, nhìn có chút hẻo lánh hoang vu, nhưng vài năm trước gần đây đã có người ở, bên ngoài còn có thể thấy được nhà hoang.

Thậm chí cái hang động này, trước kia cũng có người ở, bên trong còn thấy một ít dấu vết cuộc sống.

"Tôi nói này, đồ tùy tiện đặt ở đó là được, có gì cần phải sắp xếp.”

"Vương Nhạc nói ở mấy ngọn núi sẽ có khỉ, không sắp xếp tốt lỡ như gặp phải khỉ lấy đồ của chúng ta thì sao?"

"Không phải nói nơi này thuộc vòng ngoài, nếu là khỉ thì nên sống ở nơi sâu hơn trong rừng sao?"

"Cẩn thận một chút cũng không sai."

Đoàn người nhỏ giọng trao đổi, bậc đèn pin lên, theo thứ tự đi sâu vào bên trong hang, bắt đầu cuộc hành trình "thám hiểm".

Đây mới là nguyên nhân cuối cùng bọn họ lựa chọn hang động này.

Bình Luận (0)
Comment