Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 247

Chương 247 -
Chương 247 -

Mặt ngoài nhìn vào là một hang động rất lớn, không gian rất rộng rãi, độ cao khoảng 5, 6 mét.

Đi vào bên trong, trong góc còn có một cửa động khác, chiều cao kích thức gần với khung cửa trong nhà, có thể tiếp tục đi sâu vào, không gian bên trong nhỏ hơn bên ngoài, phía trên có nhiều thạch nhũ rũ xuống, ánh sáng chiếu lên trở nên lấp lánh rất đẹp.

Tới chỗ này vẫn chưa kết thúc, đi xuống còn có một tầng, không gian lại được thu nhỏ, cảnh sắc cũng không khác gì với tầng trước.

Đoàn người Hoa Quyển đi theo bạn học bản xứ, một đường đi tới đi lui rất nhanh đã đến tầng thứ ba.

"Không phải nói chỗ này còn có thể đi xuống sao?"

"Cửa vào tầng tiếp theo ở chỗ nào, sao tôi không tìm được?"

"Tôi cũng vậy, lấy đèn pin nhìn xung quanh một lần, không thấy cái lỗ nào để cho người có thể đi qua.”

Đám người Hoa Quyển vừa nói chuyện vừa nhìn bạn học bản xứ, chờ cô ta giải thích nghi ngờ.

"Ở chỗ này ~ " Bạn học bản xứ vừa nói chuyện, đi tới một góc, dưới ánh mắt của bốn người, chỉ vào một cục đá lồi ra ở phía dưới, "Cửa động này rất nhỏ, ẩn níp phía dưới tảng đá, không cẩn thận tìm, không phát hiện được."

"Giỏi lắm, giấu sâu như vậy!"

"Nhưng mà... Không nói đến vị trí, cái này cũng quá nhỏ đi, sao xuống được."

Đám người Hoa Quyển bu lại, ngồi xuống, lấy đèn pin chiếu đến, nhìn thấy phía dưới tảng đá giấu cửa hang, nhưng rất nhỏ, nếu muốn xuống chỉ có thể bò xuống.

"Cái này phải nằm để tuột xuống phía dưới." Bạn học bản xứ giải thích, "Sau khi đi xuống, là đến một tầng khác, bên cạnh có một cái hố sâu, phấn đáy hố còn có một lối đi, đi xuyên qua, là có thể nhìn thấy mạch nước ngầm."

"Các cậu còn muốn đi xuống không?"

Thật ra liên quan đến kết cấu của hang động, bạn học bản xứ đã sớm nói cho bọn họ, chỉ là không đặc biệt cặn kẽ, nhưng cũng nhắc đến tầng phía dưới khó đi, cần phải mang theo dây thừng.

Đám người Hoa Quyển tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi.

"Làm thế nào đây? Còn đi không?"

"Tôi có chút sợ, lại có chút tò mò..."

"Nếu không, đi xem một chút?"

Vốn dĩ bọn họ đến đây là để "Thám hiểm", mục đích ngay từ đầu cũng là muốn đi xem mạch nước ngậm dưới hang động là gì, theo bạn học bản xứ nói, nước sông rất lạnh, bên trong có cá, mùi vị cũng không tệ lắm.

Giờ cũng đã đi đến nơi này, không đi thì đúng là có chút tiếc nuối, vì vậy, cắn răng quyết định tiếp tục.

"Đi!"

"Tới cũng tới rồi!"

Bạn học bản xứ gật đầu một cái, "Được, tôi đi xuống tầng thứ tư trước, ở phía dưới đón các cậu."

Người này nói xong, chỉ thấy người đã nhanh chóng nằm rồi tuột xuống.

Mấy giây sau, tiếng của bạn học này truyền từ dưới lên, "Các ~ cậu ~ có ~ thể ~ đi ~ xuống ~ rồi ~ ~ ~"

Có lẽ vì nguyên nhân không gian này tương đối đặc biệt, giọng nói của bạn học này trở nên xa xôi, còn có cả tiếng vọng về nữa.

Một nam sinh trong đội đi xuống trước, tiếp đó là một nữ sinh khác, Hoa Quyển là người thứ ba, cô ấy vừa hành động vừa than phiền với nam sinh đi sau cùng, "Hoàn cảnh này cộng với tiếng vọng, thật sự có hơi kinh khủng, cảm giác có thể trực tiếp quay phim kinh dị rồi!"

Nam sinh cười nói, "Đúng là có chút cảm giác đó, hơn nữa tôi còn cảm thấy có chút lạnh."

Cậu ta nói như vậy nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ngay lúc nói chuyện, cột dây leo núi mang theo lên trụ đá ở bên cạnh, rồi nắm đầu sợi dây tụt xuống cửa hang chật hẹp.

Sợi dây này là để cho chút nữa bọn họ có thể leo lên.

Sau khi cậu ta tuột xuống, chỉ thấy sợi dây được cột chắc ở phía trên bỗng nhiên lắc lư, giống như có một đôi tay không nhìn thấy, cởi sợi dây ra khỏi chỗ cột, hơn nữa rất nhanh đã cởi xong.

Sau khi sợi dây bị cởi, một đường rơi xuống chỗ cửa hang kia mới dừng lại.

Ngay sau đó, tảng đá lớn bên cạnh bỗng nhiên động đậy, dừng lại ở chỗ cửa hang, chặn kín lại.

---

"Cái hang động này, cấm kỵ chân chính, là bắt đầu từ tầng thứ ba."

Ở phía xa, Lạc Văn Thư cảm ứng được tình huống ở chỗ này, đoán được nhóm người này sẽ không tạm thời thay đổi suy nghĩ quay đầu trở về, vì vậy mở quỷ môn ra, trước tiên dẫn theo Lạc Tinh Dữ, đi đến tầng thứ tư.

Sau đó lại dùng linh lực vẽ một bùa ẩn thân, che lấp bóng dáng của hai người đi.

Lạc Tinh Dữ đứng thẳng tắp trong góc, Lạc Văn Thư thì ngồi dựa vào tảng đá.

Qua một lúc lâu, nghe được tiếng động truyền từ phía trên.

"Khi bắt đầu bước vào tầng thứ ba của sơn động, đã tiến vào phạm vi ảnh hưởng của quỷ hồn." Lạc Văn Thư cũng không vội nhắc nhở các nhà thám hiểm trẻ tuổi có lòng tò mò quá nhiều kia, mà là chậm rãi, tiến hành một lớp dạy học tại hiện trường cho Lạc Tinh Dữ.

"Chẳng qua chỗ này tương đối đặc biệt, giữa các tầng, ngăn cách vô cùng rõ ràng, còn có cửa, hạn chế rất lớn đối với quỷ hồn."

Lạc Văn Thư chỉ vào cửa hang nằm lệch nho nhỏ kia, "Lấy cái "cửa" này làm ranh giới, nếu như bọn họ tiến vào tầng trên, lực lượng có thể thi triển của quỷ hồn rất có hạn, đại khái có thể hiện ra một hư ảnh, chế tạo hoàn cảnh quỷ đánh tường trong phạm vi nhỏ, có thể chạm được một số vật ở thế giới hiện thực..."

"Bọn họ mang theo dây thừng, trước khi từ phía trên đi xuống, có lẽ sẽ cột vào trụ đá nào đó ở tầng thứ ba, thuận lợi cho lúc đi về."

Lạc Tinh Dữ là một người bạn nhỏ rất thông minh, đặc biệt là con đường tu hành, thiên phú cực cao, cậu bé nghe được lời của Lạc Văn Thư, rất nhanh thì có một suy đoán, vì vậy giơ tay đặt câu hỏi, "Mẹ, có phải quỷ hồn đó sẽ tháo sợi dây của bọn họ ra không?"

Lạc Văn Thư gật đầu một cái, "Dựa theo tính cách của nó, có lẽ sẽ. Chẳng qua tháo hay không cũng không có gì khác nhau cả, bởi dù bọn họ có cột dây thừng, một khi xuống đến tầng thứ tư này, quỷ hồn có thể phát huy toàn bộ thực lực, chỉ cần nó muốn, mấy người này, không một ai có thể sống sót đi ra khỏi hang động."

Bình Luận (0)
Comment