Cô mới vừa nói xong, chỉ thấy một bóng người từ cửa hang nho nhỏ tuột xuống.
"Mẹ, chị kia thật kỳ lạ!" Lạc Tinh Dữ nhìn qua, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Đó là một nữ sinh có vóc người nhỏ nhắn, mặc đồ thể thao đơn giản, tóc cột thành đuôi ngựa ở sau ót.
Đèn pin cầm trong tay miễn cưỡng chiếu sáng một mảnh không gian này, dưới ánh sáng mờ tối, sắc mặt của cô ta tái nhợt không được bình thường, không có một chút máu, nhìn không giống như một người sống.
Còn có đôi mắt kia, đen ngòm, làm cho người ta một loại cảm giác không thoải mái một cách khó hiểu.
Quan trọng nhất chính là bóng dáng, mượn lực lượng đặc biệt của ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian, Lạc Tinh Dữ có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái mà người bình thường không nhìn thấy, mà giờ phút này, trên người của cô nữ sinh kia, cậu bé nhìn thấy hai bóng người.
"Đó là quỷ ảnh." Hình như Lạc Văn Thư biết được trong lòng cậu bé suy nghĩ cái gì, tiếp tục giảng dạy cho cậu bé, "Bóng của người là do ánh sáng hoàn cảnh quyết định, mà người bị quỷ bám vào người thì không giống, giống như bây giờ vậy, trừ bóng người bình thường ra, con còn có thể thấy một cái bóng của quỷ, giống như bao phủ lên người vậy."
"Vâng vâng." Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn gật đầu, nhớ kỹ điểm này.
---
Rất nhanh bốn người vùng khác đã lục tục theo cửa hang chật hẹp tuột xuống.
Trong tay nam sinh cuối cùng nắm một sợi dây.
Cậu ta cũng không phát hiện sợi dây kia đã bị tháo ra, nhưng nghe được tiếng đá lăn.
"Tiếng gì vậy?"
"Hình như có thứ gì đó đang lăn?"
Nam sinh cầm đèn pin, định đi đến cửa hang nhìn thử một chút, chẳng qua chỉ là có suy nghĩ, còn chưa kịp thay đổi hành động, bên cạnh bỗng nhiên có một cái tay, bắt được cổ tay của cậu ta.
Là bạn học bản xứ dẫn đội.
Suy nghĩ đến chuyện trong động có nhiệt độ tương đối thấp, đoàn người đều mang theo áo khoác, sau khi đi vào đều đã mặc vào.
Không biết có phải ảo giác hay không, cho dù cách một tầng quần áo, cậu ta cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái tay kia.
"Sao vậy?" Cậu ta hỏi.
"Không có gì." Bạn học bản xứ là một nữ sinh, bộ dạng thiên về đáng yêu, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu ta một cái, "Trước tiên lấy sợi dây thừng mới cột lên trụ đá, chờ chút để đi lên đi."
Lúc hai người nói chuyện, những người khác đã đi tới mép của tầng này, nhìn xung quanh,
Không gian của tầng này càng hẹp hơn ở tầng trên, cao chừng ba mét, diện tích chừng mười mét vuông.
Đi xuống là một cái hố sâu rất lớn, vách núi thẳng tắp, liếc mắt một cái cao chừng năm sáu mét, phần đáy của hố có chút nước đọng.
Trong phạm vi đèn pin có thể chiếu sáng, có thể thấy trên vách tường phần đáy có một cái khe hở, chắc là đi thông với đường đến mạch nước ngầm.
"Tôi cảm thấy từ chỗ này đi xuống không có vấn đề gì, dù sao chúng ta mang theo dây thừng, nhưng đi lên thì tương đối khó khăn đi?"
"Đá kia nhìn rất bóng loáng, hình như cũng không có chỗ đặt chân, tôi cảm thấy tôi không được." Hoa Quyển đã có một chút muốn rút lui.
Lúc này một nam sinh bên trong đội ngũ mở miệng nói, "Sao có thể để cho người đẹp tự mình bò, đến lúc đó tôi và Vương Hạo đi lên trước, rồi ở phía trên kéo các cậu lên là được."
Cậu ta vừa nói vừa, còn phô bày có bắp của mình một chút.
"Cậu nói đi, Hạo Tử?"
Nam sinh nói chuyện tên là Tôn Đường, Vượng Hạo trong miệng cậu ta là nam sinh phụ trạch cột dây thừng.
"Tôi đi xuống trước xem một chút." Vương Hạo nói.
Hai người bọn họ đều là sinh viên thể dục, người cao lớn, cơ bắp rắn chắc, hơn nữa không phải là tập thể dục cho đẹp, mà thật sự có sức khỏe tốt.
Vương Hạo nói xong, cột dây thừng trên trụ đá, quấn dây thừng hai vòng lên trên tay, rồi đi đến mép hố sâu, đạp vách đá, từ từ trượt vào trong hố sâu.
"Như thế nào?" Tôn Đường ở phía trên hỏi.
"Tạm được, Hoa Quyển thử đi xuống đi."
Giọng nói hai người ở trong không gian hình như bị phong bế, không ngừng vọng về.
Lạc Tinh Dữ cũng đi theo tới nhìn thử một cái.
Nhưng chỉ mới liếc một cái, cậu bé đã vội vàng dựa vào bên cạnh, chỉ sợ vô tình trợt té xuống.
"Mẹ, tại sao bọn họ lại muốn đi xuống?" Quả thật cậu bé không nghĩ ra, rõ ràng phía dưới kia không có gì cả.
Giáo viên nhà trẻ thường xuyên dạy các bạn nhỏ không nên đi đến những nơi nguy hiểm, không được bò lên lan can, băng qua đường phải đợi đèn xanh, một người không được đi đến những nơi có ao nước,...
Cái hang động này, nếu như không phải Lạc Văn Thư dẫn cậu bé đi vào, nhiều nhất cậu cũng chỉ từ xa liếc nhìn, tuyệt đối sẽ không đi vào.
Chẳng qua những người này, hình như cũng là người khác dẫn vào.
... Không đúng, không phải là người, là bị quỷ bám vào người, đang đứng ở phía sau lẳng lẽ nhìn bọn họ.
Vì vậy Lạc Tinh Dữ càng nghi ngờ hơn, cậu bé tin tưởng Lạc Văn Thư, là bởi vì mẹ là mẹ, hơn nữa còn vô cùng lợi hại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng có thể giải quyết được.
Mà những người này, ngay cả bạn học của mình còn chưa hiểu rõ, tại sao lại có thể tin tưởng người này?
Dù sao đổi thành là người khác, cho dù là anh Hữu Tiền, Lạc Tinh Dữ cũng tuyệt đối sẽ không đi theo vào.
"Đại khái là nhàn rỗi không có chuyện gì làm." Lạc Văn Thư nói.
Lạc Tinh Dữ nghe được câu trả lời như vậy, nhất thời không biết phải nói như thế nào.
---
Nữ sinh tên là Hoa Quyển ở bên cạnh từ từ tuột xuống, sau đó đến một nữ sinh khác đứng ở trước Tôn Đường, rất nhanh nữ sinh này cũng đi xuống.
"Như thế nào?"
"Cảm giác tạm được, không phải rất khó đi, các cậu thì sao?"
"Cũng không phí bao nhiêu sức, chẳng qua tôi chỉ là trang trí, chủ yếu vẫn là Tôn Đường ra sức."
"Vấn đề nhỏ, một mình tôi cũng có thể làm được, đến lúc đó đi lên còn có Hạo Tử, dễ dàng kéo các cậu lên."