Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 249

Chương 249 -
Chương 249 -

"Vậy chúng ta liền đi xuống xem thử?"

"Đi!"

Thời gian vừa nói chuyện, hai nữ sinh đã đã trước sau đi xuống, ngay sau đó là Tôn Đường.

Hình như bọn họ đã quên sự tồn tại của bạn học bản xứ, sau khi tất cả đám người đi xuống, mới nhớ còn có một người, vì vậy đứng dưới đáy hố, vừa chiếu đèn pin lên gọi.

"Quế Mai, nhanh xuống đi!"

"Chờ cậu này!"

"Giỏi lắm, cậu không nói một câu nào, chúng tôi thiếu chút nữa quên mất cậu ở chỗ này!"

Người bạn học bản xứ tên là Quế Mai, cô ta nghe được giọng nói không nhanh không chậm đi đến bờ hố sâu, từ trên cao nhìn xuống mấy người dưới hố, rồi sau đó vươn tay ném xuống một vật gì đó.

Tôn Đường là người cuối cùng đi xuống, đứng tương đối gần với miệng hố, cậu ta thấy có đồ rơi xuống, theo bản năng đưa tay đón.

"Cái gì vậy?"

"Là sợi dây!"

"... Sẽ không phải là sợi dây tôi cột trên trụ đá chứ?"

Vấn đề này vừa xuất hiện, bốn người ở phía dưới đều ngẩn ra.

Một lát sau, Vương Hạo là người phản ứng trước nhất, "Quế Mai, cậu làm gì vậy?"

Những người khác cũng phụ họa, "Muốn đùa cũng không được làm như vậy đâu?"

"Mới vừa rồi chúng tôi có chút xem nhẹ cậu, thật xin lỗi, chờ trở về mời cậu ăn cơm được không, loại đùa giỡn này thì không cần tiếp tục đâu, tôi ném sợi dây lên, cậu cột chắc nó lại đi."

Mặc dù bộ dạng Tôn Đường cao lớn thô lỗ, nhưng tính khí không tệ lắm, nhịn sự không vui trong lòng, dịu dàng nhã nhặn nói một đoạn dài.

Ở phía trên hình như Quế Mai bị thuyết phục, gật đầu một cái đáp lại, "Ném lên đây đi."

Nghe nói như vậy, bốn người trong hố, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.

"Cậu đứng xa ra một chút, cẩn thận đừng để bị ném trúng!" Rất nhanh Tôn Đường cột dây thừng vào cục đá, lui về phía sau một chút, chuẩn bị ném cục đá lên.

---

“Mẹ ơi, có thể đập trúng chúng ta không?" Lạc Tinh Dữ có chút lo lắng.

"Yên tâm, ném không lên đây được." Lạc Văn Thư trả lời.

Cô mới vừa nói xong, chỉ thấy sợi dây thừng cột cục đá từ dưới hố sâu bay lên, nhìn phương hướng, đúng là chỗ mà hai mẹ con đang đứng.

Chẳng qua Lạc Văn Thư đã nói không thành vấn đề, Lạc Tinh Dữ cũng không nghi ngờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ xem tình tiết phát triển tiếp theo.

Quả nhiên một giây sau, chỉ thấy cục đá kia, ở trên miệng hố sâu tầng bốn hang động, giống như đụng phải vật gì đó, bị bắn trở về, tiếp đó rơi xuống.

Cũng may người dưới vẫn luôn chú ý, thấy tình huống không đúng nhanh chóng tránh ra, nếu không đã bị đập trúng rồi.

"Chuyện gì xảy ra vậy, đụng vào đỉnh hang động sao?"

"Độ cao đó có thể đụng được sao?"

"Cảm giác là đụng phải thạch nhũ rủ xuống phía trên, đổi một góc độ ném lại thử xem."

Vì vậy Tôn Đường đổi hướng, lại ném lên, kết quả vẫn giống như vậy, bị bắn trở về.

---

Lạc Tinh Dữ nhìn cục đá kia, bay lên rồi lại rơi xuống.

Ban đầu chỉ có kích thước bằng một quả đấm, sau khi bị rơi xuống đất mấy lần thì nứt ra, vì vậy lại đổi một cục đá mới, rất nhanh lại nứt ra.

Tôn Đường đã mệt mỏi thở hổn hển.

Dần dần bọn họ cũng ý thức được tình huống không đúng, tạm thời dừng thử nghiệm lại.

"Mẹ, có phải quỷ hồn đang giở trò quỷ hay không?" Lạc Tinh Dữ nhìn nữ sinh ở bên cạnh hỏi.

"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu.

"Quỷ hồn kia muốn làm gì nha?" Lạc Tinh Dữ nghĩ không ra.

Từ khi đi vào hang động này cậu bé toàn gặp phải mấy chuyện nghĩ không ra.

"Chắc cũng là rảnh rỗi nhàn chán, trêu chọc bọn họ." Lạc Văn Thư trả lời.

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, yên lặng một lát, mới mở miệng nói, "Quỷ hồn này cũng thật là xấu xa..."

Lại nhìn mấy người đang lo lắng trong hố, "Bọn họ thật đáng thương..."

Chỉ nghe Lạc Văn Thư nói, "Đúng là có chút đáng thương, chẳng qua đây là do bọn họ chọn, nếu không đi theo vào tầng thứ tư này, cũng sẽ không đụng phải chuyện này, hơn nữa, lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi."

"Còn về quỷ hồn kia." Lạc Văn Thư nhìn nữ sinh bị quỷ bám vào người, "Trước mắt mà nói, cũng chưa tính là tệ lắm, dù sao chỉ là đùa giỡn đám người kia, không có thật sự tổn thương đến bọn họ, nhìn thêm thử muốn làm gì đi."

"Bây giờ mẹ sẽ dạy cho con, cách xử lý khi gặp phải loại chuyện này."

"Nhắm mắt lại đi." Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn làm theo.

"Đi theo sự chỉ dẫn của mẹ, để cho linh lực trong cơ thể, chảy tới vị trí đôi mắt."

Khoảng thời gian này, Lạc Tinh Dữ đã bắt đầu học cách vận dụng linh lực, chẳng qua đây là chuyện tương đối khó khăn, cậu bé học có chút chậm, hơn nữa, còn chưa chính thức thực hành.

Cậu bé dựa theo sự hướng dẫn của Lạc Văn Thư, vận chuyển linh lực trong người, đi theo lời của Lạc Văn Thư.

"Được rồi, mở mắt ra."

Cậu bé lên tiếng đáp lại rồi mở mắt ra, chỉ thấy chỗ mép tầng thứ tư, vốn trống không không có vật nào, giờ phút này loáng thoáng thấy một bức tường che chở, đó là do oán khí của quỷ hồn hình thành.

Lạc Tinh Dữ cẩn thận quan sát một chút, không xác định hỏi, "Mẹ ơi, kết giới này, hình như nhìn vào cũng không lợi hại lắm?"

"Tại sao con lại nghĩ như vậy?" Lạc Văn Thư hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không lộ ra, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.

"Con không biết, chỉ là cảm giác mà thôi." Ngoài miệng Lạc Tinh Dữ nói như vậy, nhưng đã hành động đi tới chỗ mép.

Dù là biết Lạc Văn Thư đang ở bên cạnh, cô sẽ không để cho mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng cậu bé vẫn cẩn thận cách xa hố sâu một chút, đứng ở một nơi tương đối an toàn, sau đó chỉ vào một góc của bức tường oán khí, nói: "Mẹ ơi, mẹ xem chỗ này!"

"Nó và những chỗ khác không giống nhau, oán khí tràn ra ở chỗ này hơi ít một chút."

Sau đó cậu bé lại chỉ ra hai chỗ không giống ở bên cạnh.

"Bởi vì mẹ là lợi hại nhất, cho nên con liền lấy kết giới mẹ xây dựng làm tham khảo, nhìn thì vách tường kết giới này đều giống nhau, nhưng ở chỗ này lại hơi ít oán khí một chút, cho nên con cảm thấy nó không được tốt lắm."

Bình Luận (0)
Comment