Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 250

Chương 250 -
Chương 250 -

Sau khi Lạc Tinh Dữ nói xong suy nghĩ của mình, mong đợi nhìn Lạc Văn Thư, "Mẹ ơi, con đã đoán đúng không?"

"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu một cái, "Chẳng qua cái này của con không tính là suy đoán, mà là dựa theo phân tích chi tiết được câu trả lời."

Vốn dĩ cô định dạy cái này cho Lạc Tinh Dữ, không nghĩ cậu bé đã tự phát hiện.

Thật ra thì rất nhiều dị loại, cũng không mạnh như loài người tưởng tượng, cũng không phải là toàn năng, ưu thế lớn nhất của bọn nó, chính là gần như không bị mắt thường của loài người và các loại sản phẩm điện tử của xã hội hiện đại bắt được.

Giống như đối mặt với một kẻ thù mình không nhìn thấy, rất nhiều lúc, dù bạn có nhiều sức lực cũng không có chỗ dùng.

Một khi có thể nhìn thấy, thật ra rất nhiều tình huống cũng có thể dễ dàng giải quyết được.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân người có đôi mắt âm dương trời sinh được liệt vào người có thiên phú tu hành cao cấp nhất.

"Tinh Tinh thật là thông minh!" Lạc Văn Thư khích lệ.

Mặc dù giờ phút này Lạc Tinh Dữ có thể thấy được bức tường che chở do oán khí ngưng kết thành, là vì ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian và sự dẫn dắt của Lạc Văn Thư, nhưng đừng quên cậu bé chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi.

Ở trong một thế giới khô kiệt linh khí, cậu bé có thể ở trong thời gian ngắn hoàn thành bước cảm nhận và dẫn linh của tu hành, cho dù đặt trong thế giới cũ của Lạc Văn Thư, cũng là một thiên tài tuyệt đỉnh một vạn người không có lấy một người.

Sau khi khen ngợi xong, Lạc Văn Thư thuận thế bắt đầu giảng giải một bài học mới, "Mặc kệ là kết giới hình thành từ linh lực, hay là bức tường che chở do oán khí tạo thành, bản chất đều giống nhau, ngưng tụ năng lượng đang trong trạng thái rời rạc, vô hình biến thành hữu hình..."

"... Cho nên cách phá giải cũng gần giống như nhau."

"Giống như bây giờ con nhìn thấy được khu vực có ít oán khí tràn ra của bức tường oán khí này, chính là điểm yếu nhất của nó, cũng là nơi dễ dàng bị đánh vỡ nhất."

Lạc Văn Thư nói xong, lúc này mới đứng dậy đi tới bên cạnh Lạc Văn Thư, "Nếu như là mẹ, thì sẽ dùng cách ngưng tụ linh lực tập trung đánh vào một chỗ này."

"Chẳng qua lấy tu vi hiện tại của con, còn chưa làm được chuyện này, cho nên cẩn đổi một cách khác.

Lạc Tinh Dữ mở to đôi mắt, trong mắt tràn đầy tò mò lại mong đợi.

"Pháp khí hoặc là bùa chú." Lạc Văn Thư nói.

Đối với người tu hành mà nói, pháp khí và bùa chú tương đương với các loại công cụ tiện lợi của người bình thường.

Bởi vì nhân lực là có hạn.

Đa phần người tu hành, chỉ có thể tay không xử lý một ít dị loại không mạnh lắm.

Giống như lúc xắc đồ ăn, rất nhiều loại rau có thể dùng tay bẻ gãy từng đoạn, chẳng qua chỉ là có chút xấu xí, nhưng nếu như các loại củ hoặc thịt cá thì không thể dùng tay được.

Lại ví dụ như đi ra ngoài, khoảng cách gần một chút, có thể chạy đến, quá xa, cũng chỉ có thể mượn công cụ giao thông.

"Là dù bùa bình an sao ạ?" Lạc Tinh Dữ dò hỏi.

Gần đây cậu bé học được ba loại bùa, cũng chỉ biết vẽ ba loại bùa thôi.

Đầu tiên là bùa chú tìm mèo chó, cái này cũng là cái đơn giản nhất.

Thứ hai là đạo bùa chú đặc biệt mà lúc trước Lạc Văn Thư dạy cho cậu bé.

Rồi sau đó chính là bùa bình an.

Tất nhiên bùa bình an cậu bé vẽ, hiệu quả không thể giống với Lạc Văn Thư được, lấy giá cả làm tiêu chuẩn, bùa bình an của Lạc Văn Thư có thế bán với giá 19888 tệ, mà bùa cậu bé vẽ chỉ có thể bán 198 tệ thôi.

Nhưng nó đúng là một tấm bùa bình an.

Lạc Văn Thư nghe vậy thì gật đầu, "Bùa bình an là trụ cột của bùa chú, ở nơi nào gặp tình huống gì cũng có thể dùng bùa bình an, chẳng quả hiệu quả đều rất bình thường."

Sau khi Lạc Tinh Dữ lấy được câu trả lời khẳng định, thì tháo cặp sách nhỏ mang trên lưng xuống, từ bên trong lấy bùa bình an mà mình đã vẽ gần đây.

Không phải một tấm, mà là một xấp.

Cậu bé làm chuyện gì đều rất nghiêm túc cố gắng, đều có yêu cầu phải làm tốt nhất trong phạm vi năng lực. Sau khi học được cách vẽ bùa, trừ đạo bùa chú đặc biệt kia ra, mỗi ngày đều sẽ dùng một chút xíu linh khí cậu bé góp nhặt được trong lúc tĩnh tọa tu hành để vẽ bùa.

Bùa chú tìm chó tìm mèo độ khó thấp, hạn mức tối đa thấp, hơn nữa đã vẽ tương đối quen thuộc, cho nên dần dần Lạc Văn Thư cũng ít vẽ lại.

Gần đây cậu bé chủ yếu là vẽ bùa bình an, một ngày hai ba tấm, một đoạn thời gian, đã tích được mấy chục tấm.

"Bây giờ con dán lên sao?" Lạc Tinh Dữ giống như một người lắm tiền, cầm một đống bùa bình an, nhìn Lạc Văn Thư, hỏi ý kiến của cô,.

"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu.

---

Nhóm bốn người Vương Hào đứng dưới đáy hố sâu, mỗi người đều cầm một cái đèn pin.

Suy nghĩ đến chuyện tiết kiệm năng lượng, lúc đầu bọn họ chỉ bật hai cái thôi.

Nhưng giờ phút này đều bật hết ra.

Bốn người đứng dán vào tường, chiếu sáng toàn bộ xung quanh.

Sắc mặt của ai cũng rất khó coi.

"Tôi thấy rất rõ ràng, cục đá kia tuyệt đối không đụng vào bất kỳ thứ gì cả, là lên không trung rồi trực tiếp bắn về!"

"Chỗ này có vấn đề!"

"Có lẽ không phải là nơi, mà là người..."

Nghe được những lời này, tất cả mọi người đều yên lặng, đồng nhìn nhìn về phía nữ sinh đứng trên miệng hố tầng thứ bốn kia.

Một lát sau, Hoa Quyển thử mở miệng nói chuyện, "Quế Mai... Cậu còn là Quế Mai không? Hay là người khác? Nếu như chúng tôi có chỗ nào làm cho cậu không hài lòng không vui, hoặc là cậu có chuyện gì muốn chúng tôi làm, đều có thể nói ra..."

"Chỉ cần cậu nói ra, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng đi làm!"

Quỷ hồn bám trên người nữ sinh không quan tâm lời của bọn họ, sâu kín nói, "Các người không ném sợi dây lên nữa sao? Nơi này cũng không có tín hiệu nha, điện thoại không gọi được, coi như các người có la rách cổ họng, cũng không có ai nghe đến cứu các người..."

Bình Luận (0)
Comment