Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 289

Chương 289 -
Chương 289 -

Mấy con số này là buổi sáng sau khi suy nghĩ cẩn thận mới quyết định, không phải là bậy bạ nói ra.

Cậu bé định mua cho mẹ mẫu điện thoại tốt nhất, mà cậu bé là bạn nhỏ, dùng điện thoại bình thường một chút cũng không là gì, hai cái cộng lại cũng hơn 19 ngàn tệ, còn dư lại mấy trăm tệ, là giữ lại mời mẹ đi ăn cơm.

"Trước tiên cháu có thể dẫn chú đi tìm người, chờ gặp được người đó, chú lại trả tiền cũng không muộn." Lạc Tinh Dữ nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, "Nếu như chú đồng ý giao dịch này, bây giờ chúng ta có thể trực tiếp lên đường."

Khuất Ngọc Đường nhìn trợ lý của mình ở bên cạnh, trong mắt hai người đều là suy nghĩ --- chẳng lẽ đây là trò lừa đảo mới gần đây?

"Có thể cho chú hỏi một chút không, cháu định dẫn chú đến nơi nào tìm người, đi thế nào?"

"Có hai phương án." Lạc Tinh Dữ vừa nói chuyện, vừa giơ hai ngón tay lên, "Thứ nhất, đón xe, tiền xe chú trả, thứ hai là ngồi xe chú, cháu nợ chú 88 tệ tiền xe."

“Chú chọn cái nào?" Lạc Tinh Dữ hỏi.

Khuất Ngọc Đường nghe vậy, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng nghĩ, người bạn nhỏ này là không phải bởi vì thấy xe của anh ta mà nổi lên tâm tư, trái lại bộ dạng nói những lời này vô cùng thành thao tự nhiên.

"Vậy thì đi xe của chú đi." Anh ta cảm thấy có thể là vì mình quá rảnh, lại muốn đi xem thử tên lừa đảo nhỏ này rốt cuộc đang muốn chơi trò chơi gì.

Trợ lý nghe anh ta đồng ý, có chút bất ngờ, "Ông chủ..."

Khuất Ngọc Đường cắt đứt lời của trợ lý, "Đi đi, lái xe đến đây."

"Vâng." Ông chủ đã quyết định, làm trợ lý cũng không tiện nói nhiều thêm, xoay người đi đến bãi đậu xe bên cạnh.

"Một mình cháu đi sao?" Khuất Ngọc Đường hỏi.

"Không phải ạ." Lạc Tinh Dữ lắc đầu, rồi sau đó nhìn về phía mặt bên, "Còn có mẹ nữa."

Khuất Ngọc Đường meo theo ánh mắt của Lạc Tinh Dữ nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh pho tượng cách đó không xa, có một bóng người mảnh khảnh, người đến người đi, những người bạn nhỏ cười nói ồn ào bên cạnh, nhưng giống như là nhân vật phụ tô điểm cho nhân vật chính là cô vậy.

Tướng mạo dịu dàng xinh đẹp, lại có một đôi mắt vô cùng đặc biệt, làm cho khí chất cả người xảy ra thay đổi.

Rất nhanh trợ lý đã lái xe đến.

Giờ phút này Khuất Ngọc Đường không biết mình có tâm trạng gì, anh ta ngồi vào chỗ phó lái, chừa lại hàng ghế phía sau cho hai mẹ con.

"Đi chỗ nào?" Trợ lý dò hỏi.

"Đi theo app chỉ dẫn đến thôn Thượng Dung ở ngoại ô phía Nam, đến gần đó cháu sẽ chỉ đường cho chú." Lạc Tinh Dữ đáp.

Trợ lý nghe vậy, nghiêng đầu nhìn ông chủ nhà mình, người sau khẽ gật đầu, vì vậy anh ta đặt mục tiêu trên app chỉ đường xong, bắt đầu lái xe lên đường.

Ngày lễ có chút kẹt xe, lái gần một giờ, mới đến gần đó.

"Tiếp theo đi như thế nào?" Trợ lý hỏi.

Lạc Tinh Dữ đứng lên, cách cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, chỉ huy, "Tiếp tục lái xe về phía trước, ven đường sẽ có một cái bảng rất nổi bậc, sau đó sẽ thấy một cánh cửa, chữ phía trên là miếu Nguyên Phúc, quẹo vào là được."

Bảng tên chỉ đường và cửa, là vợ chồng Kim Bình An và Tiền Tiểu Lệ bỏ tiền ra xây thêm.

Bốn người trong xe, dọc theo đường đi này gần như không trao đổi gì, vốn dĩ Khuất Ngọc Đường có chút mong đợi, muốn nhìn thử đôi mẹ con này sẽ dẫn anh ta đến chỗ nào.

Nhắc đến cũng kỳ quái, vốn dĩ lúc đầu anh ta nhận định người bạn nhỏ là tên lừa gạt, mà sau khi anh ta nhìn thấy người lớn của cậu bé, suy nghĩ đó bỗng nhiên biến mất, nhưng anh ta lại không muốn tin tưởng đối phương có thể thực hiện được nguyện vọng của mình.

Vào lúc này nghe được câu này, anh ta sững sốt một chút, sau khi phản ứng lại, bỗng nhiên trong lòng cũng có chút thất vọng.

Thì ra là dẫn anh ta đến lạy Bồ tát...

Khuất Ngọc Đường luôn luôn không tin mấy thứ này, nhưng những năm gần đây, vẫn đi nhiều nơi lạy Bồ tát, nhang đèn dùng đều là đồ đắt tiền nhất, góp không biết bao nhiêu tiền nhang đèn, còn về kết quả... Không nhắc đến sẽ tốt hơn.

Rất nhanh xe đã lái đến mục tiêu, dừng lại ở cuối con đường.

Buổi sáng không đến 10 giờ, có chút sớm, cũng không có người.

Khuất Ngọc Đường và trợ lý, từ giao lộ bắt đầu, khắp nơi chỗ này đều lộ ra một chữ "Mới", nghi ngờ chỗ này là miếu mới xây, trong lòng đều có suy đoán, nhang đèn ở chỗ này là bao nhiêu tiền.

Kết quả lúc thật sự đến trước miếu, hai người đều ngẩn ra.

Một tòa miếu nhỏ được đá chồng chất mà xây thành, nhìn vừa cũ vừa nát, cũng không biết có thể chịu đựng một trận gió mạnh thổi qua hay không.

Ngược lại bên cạnh xây dựng một cái đình che mưa che nắng, bên trong đặt nhang, trước bàn đặt một cái bảng, viết hai chữ miễn phí.

Giống như là dùng một loại giấy gói vô cùng xinh đẹp, gói một bó cỏ lại, có một chút cảm giác hoang đường khó hiểu,

"Lòng thành thì linh." Lúc này người bạn nhỏ mở miệng, sau đó nhấn mạnh, "Nhớ, phải có lòng thì mới được!"

Khuất Ngọc Đường chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không nói gì.

Anh ta lấy ba nén nhang đốt lên, rồi sau đó cầm đến trước miếu, cũng giống như mỗi lần dâng hương lúc trước, nhắm mắt lại, không suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ còn lại một suy nghĩ mà thôi.

Một lát sau, anh ta mở mắt ra, cắm nhang vào trong lư hương.

Quay đầu nhìn xung quanh, không có gì cả.

Khuất Ngọc Đường cười một tiếng, "Xem ra hôm nay cháu không kiểm tiền được từ chú rồi."

Chỉ nghe người bạn nhỏ trả lời, "Chú chỉ cần có lòng, nhất định có thể gặp được người mình muốn."

Khuất Ngọc Đường tự nhận mình rất thành tâm, vì vậy hỏi, "Cho nên người chú muốn gặp đâu, cô ấy ở chỗ nào?"

Anh ta mới vừa nói xong, đã thấy trợ lý trước mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ không thể tin được.

Bình Luận (0)
Comment