Lạc Tinh Dữ nghe tiếng, tỉnh lại từ trong trạng thái huyền dịu, phản ứng chậm hai giây, đôi mắt sáng ngời nhìn Lạc Văn Thư, "Mẹ, chúng ta đi kiếm tiền đi!"
Lạc Văn Thư định đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, nghe vậy cũng không vội, chỉ là ngồi xuống ghế nằm bên cạnh, thuận tay lấy thảm Lạc Tinh Dữ đan khoác lên đùi, nhìn cậu bé, hỏi, "Sao đột nhiên lại muốn đi kiếm tiền?"
"Điện thoại thường xuyên bị đơ, con muốn mua cái mới." Lạc Tinh Dữ vừa nói chuyện, vừa cầm điện thoại đặt bên cạnh, quơ lên quơ xuống, "Mẹ cũng phải đổi mới, cho nên muốn kiếm tiền, kiếm nhiều tiền, mua cái tốt nhất!"
"Con có rất nhiều tiền, có thể trực tiếp mua." Lạc Văn Thư nhắc nhở.
Chỉ thấy Lạc Tinh Dữ lắc đầu giống như trống lắc, "Không thể dùng tiền tiết kiệm, bởi vì điện thoại không hư, còn có thể dùng, là con muốn đổi một cái tốt hơn, cái này thuộc chi tiêu ngoài định mức, cho nên con phải kiếm tiền!"
Thật ra sau khi Lạc Văn Thư đến, cái nhà này đã không thiếu tiền nữa.
Không nói đến chuyện khác, chỉ tính bùa bình an, 20 ngàn tệ một tấm, lúc đầu một ngày cô chỉ vẽ có hai tấm, đó cũng là 40 ngàn tệ, bây giờ tuỳ tiện cũng có thể vẽ rất nhiều, chỉ cần muốn bán, hoàn toàn không lo người mua.
Chỉ với Kim Hữu Tiền và ba mẹ của cậu ta, cũng có thể mua hết một đống bùa bình an, chính là mấy trăm ngàn tệ.
Hơn nữa trong điện thoại của Lạc Tinh Dữ cũng có mấy trăm ngàn tệ, nói cậu bé là tiểu thổ hào cũng không ngoa.
Nhưng từ nhỏ cậu bé đã có thói quen tiết kiệm, lấy ví dụ như lúc đi ra ngoài ăn cơm, cậu bé sẽ tính toán lượng thức ăn đủ cho hai người ăn, rồi mới gọi món, chứ không phải là gọi cả một bàn lớn, ăn được hai ba món rồi bỏ đó không ăn.
"Được rồi, đợi một lát dẫn con ra ngoài dạo một chút, nhìn thử xem có cơ hội kiểm tiền hay không." Lạc Văn Thư đồng ý.
"Cảm ơn mẹ!"
"Mẹ đi đánh răng rửa mặt đi ạ, con hâm lại bữa sáng, rất nhanh sẽ xong!"
---
Trung thu vừa qua, khí hậu Xuân Sơn đã thay đổi rất lớn.
Trước đó ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh thẳm, mây trắng trôi lơ lửng, mềm mại như kẹo bông gòn.
Qua một đêm, mây đen chồng chất, ánh sáng mờ tối, bầu trời giống như thủy tinh đã lâu không dọn dẹp tràn đầy bụi bặm và vết bẩn.
Vào nửa đêm còn có mưa hạ xuống, càng rơi càng lớn, rào rào rào, cọ rửa thành phố một trận.
Sau khi trời sáng, mưa dừng lại, nhưng trên đường vẫn ướt nhẹp.
Trên đường, người xe đi qua đi lại, theo thời gian thay đổi, cũng trở nên nhiều người.
Khuất Ngọc Đường đứng ở đài phun nước bên cạnh trung tâm quảng trường, nhìn cao ốc xung quanh mọc như rừng, đang là ngày lễ, cho dù thời tiết không tốt, người đi ra ngoài chơi vẫn đông nghìn nghịt.
Anh ta cố gắng rất lâu, nhưng mặc kệ là người hay vật, cũng không có cách nào tìm được bóng dáng của năm đó.
Cách gần 30 năm, lại lần nữa bước lên mảnh đất này, lúc đầu trái tim trở nên căng thẳng đập mạnh, giờ phút này đã dần dần bình tĩnh lại.
"Ông chủ..." Trợ lý thấy hình như tâm trạng của anh ta không tốt, nhỏ giọng hỏi thăm một tiếng.
"Không sao." Khuất Ngọc Đường vẫy tay, "Đi cùng tôi một chút."
Chuyện cảnh còn người mất cũng không bất ngờ, rất nhanh anh ta đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, định đi dạo ở gần đây một chút.
Kết quả đi chưa được mấy bước, chợt nghe ở phía sau vang lên một giọng nói non nót, "Chú ơi!"
Khuất Ngọc Đường quay đầu nhìn lại, là một cậu bé trai gầy nhỏ, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong sáng, sáng ngời.
"Có chuyện gì không, người bạn nhỏ?" Anh ta cho rằng người bạn nhỏ này là tới xin giúp đỡ, hay là có chuyện gì khác, trong giọng nói lộ ra chút ý cười.
Nhưng trả lời của đối phương, lại làm cho anh ta bất ngờ, "Chú ơi, chú đến tìm người sao?"
Khuất Ngọc Đường sửng sốt một chút, rồi sau đó trong lòng hơi cảnh giác, chẳng qua nụ cười trên mặt không thay đổi, giọng nói cũng vậy, anh ta không trả lời, đổi đề tài, hỏi ngược lại, "Người bạn nhỏ, ba mẹ của cháu đâu?"
Không nghĩ đến người bạn nhỏ bốn năm tuổi, lại không trúng kế, mục tiêu vô cùng rõ ràng, tiếp tục đề tài mới vừa rồi, "Cháu có thể dẫn chú đến gặp người chú muốn, nhưng phải thu tiền."
Sau khi nói xong, cậu bé dừng hai giây, lại nói thêm một câu, "Rất nhiều tiền."
Hai câu này, trái lại Khuất Ngọc Đường không có bất ngờ gì, bởi vì anh ta cũng có thể đại khái đoán được mấy câu tiếp theo là gì.
Lần này anh ta trở về, là suy nghĩ nhất thời, nguyên nhân là giấc mơ tối hôm qua, sau khi tỉnh lại, anh ta ngồi trên giường, nhìn căn phòng xa hoa nhưng lạnh lẽo, ngây ngẩn một lát, lập tức gọi cho trợ lý, đặt vé may bay đi Xuân Sơn.
Rạng sáng đến, sau khi ở phòng khách sạn tắm rửa, thì chạy thẳng đến chỗ này.
Chỉ là anh ta không biết người bạn nhỏ này là từ chỗ nào biết được tin tức này.
"Ừm, bao nhiêu tiền?" Khuất Ngọc Đường lộ ra mấy phần động lòng, nhưng trong lòng vẫn rất bình tĩnh.
Đúng là anh ta đang tìm người, nhưng không phải là hôm nay mới bắt đầu tìm, mà từ rất lâu trước đã bắt đầu tìm rồi, dùng không biết bao nhiều tiên. Lúc đầu trong lòng vô cùng mong đợi, sau đó dần dần tiếp nhận thực tế, cũng sẽ không bởi vì lời không có căn cứ của một bạn nhỏ đột nhiên tìm đến, sinh ra suy nghĩ không thực tế.
"19888 tệ!" Lúc Lạc Tinh Dữ đọc ra con số này, mặc kệ là ánh mắt, vẻ mặt, giọng điệu, đều không có bất kỳ thay đổi nào, cho người ta một loại cảm giác, hình như cậu bé đang nói 9 tệ 9 hào, mà không phải là một số tiền rất lớn đổi với một người bạn nhỏ năm tuổi.
Khuất Ngọc Đường yên lặng hai giây, là nể sự to gan này của cậu bé, "Cháu có thể lặp lại lần nữa không, chú nghe không rõ."
"19888 tệ." Lạc Tinh Dữ lặp lại lần nữa, rồi sau đó nói tiếp, "Chú, chú không nên dùng loại ánh mắt này nhìn cháu, cháu không phải là tên lừa gạt."