Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 287

Chương 287 -
Chương 287 -

Mấy ngày trước, lúc anh báo cáo tiến triển công việc cho cấp trên, luôn cảm thấy ánh mắt của cấp trên nhìn mình có chút kỳ quái, giống như cười trên sự đau khổ của người khác, cũng có chút giống như đang mong đợi.

Tạ Phỉ hỏi có chuyện gì, cấp trên chỉ nói một câu "Không có gì" cho qua.

Mặc dù anh có chút tò mò, nhưng cũng không truy hỏi.

"Vẫn là ghi vào ấn tín kia đúng không?" Mặc dù Tạ Phỉ hỏi, nhưng thật ra đã biết được câu trả lời.

Lạc Văn Thư gật đầu, "Ừ."

Tạ Phỉ cho rằng cô gọi anh đến, chỉ vì chuyện này, sau khi phất tay áo thu ba ác quỷ vào, mở miệng nói, "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước..."

Anh còn chưa nói xong, đã bị Lạc Văn Thư cắt đứt.

"Có chuyện."

Tạ Phỉ dừng lại một lát, “Cô nói đi."

"Người dùng máu thịt linh hồn của người tu hành nuôi ba ác quỷ này họ Chu, tên Chu Minh Đường..." Lạc Văn Thư nhìn anh, hỏi, "Chắc Tạ đại nhân có ấn tượng chứ?"

"Có." Tạ Phỉ gật đầu, cũng không do dự bao lâu, nói, "Là người tu hành ở trong thôn Cây Hòe mời sinh vật quỷ dị xuống, ông ta là người nhà họ Chu ở tỉnh Vinh của giới nhân gian."

Người cùng tên trên thế gian đếm không hết, nhưng Lạc Văn Thư sẽ không bỗng dư vô cớ nhắc đến một người bình thường.

Mà trí nhớ của Tạ Phỉ lại rất tốt, hơn nữa gần đây anh đang điều tra chuyện này, vì vậy Lạc Văn Thư chỉ nói một chút, anh đã biết.

Lạc Văn Thư không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Tạ Phỉ cũng biết ý của cô, hiển nhiên là đến hưng sư vấn tội, chẳng qua vẫn quan tâm đến mặt mũi của anh, cho nên không nói rõ ra.

"Xin lỗi, chuyện này, là bên ta sơ sót." Giọng nói của Tạ Phỉ mang theo áy náy, không có chút chối bỏ trách nhiệm nào.

"Hôm đó nhận được tin của cô, ta lập tức đi thôn Cây Hòe, dẫn đám người Chu Minh Đường trở về U minh..."

Bởi vì chuyện lật xe lúc trước, đề phòng lỡ như, Tạ Phỉ trực tiếp giao cho cấp trên xử lý, chỉ là không nghĩ đến, cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề.

Thủ đoạn dùng trên đám người Chu Minh Đường vô cùng xảo quyết, một khi hỏi đến vấn đề mấu chốt, thân thể và linh hồn của đám người Chu Minh Đường sẽ trong nháy mắt hoàn toàn hỏng mất, ngay cả một miếng thịt vụn cũng không còn.

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất bọn họ phát hiện nguồn gốc khí tức trong đó, đang đi theo truy xét.

Mà tâm tư Tạ Phỉ kín đáo, trước khi cấp trên thẩm vấn đám người Chu Minh Đường, đã đi đến nhà họ Chu của nhân gian, chẳng qua ngại có quy tắc, địa phủ U minh không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện của nhân gian, vì vậy chỉ có thể âm thầm quan sát, cũng phát hiện được một ít dị thường.

Gần như trong nháy mắt khi đám người Chu Minh Đường tử vong, những người nhà họ Chu khác cũng lần lượt xảy ra chuyện.

"Tôi chỉ mang đi được một người phụ nữ tên là Chu Nhược Ngọc, cô ta đang mang thai, nhưng nghi ngờ không phải mang thai loài người, trong bụng đều là sâu quỷ dị sinh trưởng, bọn nó vô cùng cáu kỉnh, điên cuồng bò loạn, gần như muốn phá bụng của cô ta chui ra ngoài."

Chu Nhược Ngọc đã không thể xem là người nữa, cũng không phải là quỷ hồn, cô ta là cơ thể mẹ mang bầu dị chủng, chỉ còn lại thân xác.

"Những con sâu kia, cũng không phải là chính chủ, dị chủng chân chính đã sớm không có tin tức, bên ta đang thử nghiệm lấy khí tức còn lưu lại trên người cô ta, theo dõi tung tích của dị chủng kia.”

"Chẳng qua trước mắt, còn chưa có tiến triển rõ ràng gì."

Lạc Văn Thư nghe xong, hơi có chút bất ngờ, không nghĩ đến Tạ Phỉ sẽ nói nhiều chuyện như vậy với cô, "Cảm ơn Tạ đại nhân đã báo cho tôi biết."

Ở thế giới cũ của cô, Vô Thường của U minh đều là người không dễ nói chuyện, tính khí của mỗi người đều rất lớn.

Tất nhiên người tu hành ở nhân gian cũng không phải là ăn chay.

Hai bên va chạm thường xuyên, nhưng vẫn bảo trì chừng mực, sẽ không tùy tiện vượt qua ranh giới cuối cùng.

"Có một chuyện nữa, có lẽ cô sẽ cảm thấy hứng thú." Tạ Phỉ bỗng nhiên mở miệng.

Lạc Văn Thư nhìn anh, trong đôi mắt có chút tò mò.

"Cô nhớ quỷ nước nhỏ mà cô bắt được ở chỗ này không? Chắc nó có nói với cô, là một người phụ nữ mặc đồ màu đen kỳ quái, thi triển thu đoạn trên người nó, làm cho linh hồn của nó bị kẹt ở chỗ này."

"Người đó chính là Chu Nhược Ngọc."

"Vậy mà lại là cô ta!"

Trước khi ở thôn Cây Hòe bắt được Chu Minh Đường, Lạc Văn Thư cũng đã suy đoán, người nhà của ông ta có phải cũng tham gia vào chuyện này hay không, không nghĩ đến quỷ nước nhỏ cũng là bút tích của bọn họ.

"Tôi có thể gặp Chu Nhược Ngọc kia được không?" Cô hỏi.

Cô chỉ đơn giản là tò mò, hơn nữa trước đó ở thôn Cây Hòe bắt được món đồ chơi buồn nôn kia, tạo thành đồ trang súc gắn trên điện thoại, giờ phút này đang treo trên điện thoại của đại đệ tử Kim Hữu Tiền.

Cô muốn nhìn thử có chỗ nào không đúng.

"Có thể." Tạ Phỉ gật đầu đồng ý, ngay sau đó mở quỷ môn ra, dẫn cô đi U minh.

---

Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Tinh Dữ đúng giờ thức dậy.

Vẫn là nằm trên giường giãy giụa hai giây, quyết định lười biếng chơi điện thoại một lát.

Điện thoại của cậu bé vẫn là mở Douyin ra là bị đơ như trước.

Cậu bé đặt điện thoại bên cạnh, nhìn trần nhà màu trắng, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải nhanh chóng đổi điện thoại!

Tốt nhất là hôm nay đổi!

Quả thật không được, thì ngày mai đổi cũng được.

Nhưng cậu bé chỉ có tám trăm tệ thôi...

Vì vậy lúc Lạc Văn Thư thức dậy đã thấy Lạc Tinh Dữ thay xong quần áo, ngồi trên đệm yoga trong phòng khách tĩnh tọa, bên cạnh đặt cặp sách nhỏ của cậu bé, dáng vẻ chuẩn bị xong xui đi ra ngoài.

"Tinh Tinh, con chuẩn bị đi ra ngoài sao?" Lạc Văn Thư tò mò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment