Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 291

Chương 291 -
Chương 291 -

Cô ấy luôn nhìn Khuất Ngọc Đường, ánh mắt mang theo chút bi thương khó phát hiện.

"Anh thì sao, anh sống như thế nào?" Sau khi cô ấy nói xong, hỏi đến tình huống của anh ta.

"Anh sao..." Khuất Ngọc Đường suy nghĩ một chút, trả lời, "Trừ mấy năm đi ra ngoài khổ một chút, sau đó cũng rất tốt, ăn ngon mặc ấm, còn có tiền dùng, mặc dù không nhiều, nhưng tiết kiệm mấu năm, cũng không ít."

"Lúc ấy trở về tìm em một đoạn thời gian, không tìm được, cho nên nghe theo người nhà sắp xếp kết hôn, đối phương là một người dịu dàng hiền huệ, sau khi kết hôn ở dưới quê một đoạn thời gian, rồi đi cùng với anh ra làm việc..."

Xa cách gặp lại, hai người giống như có nhiều chuyện nói không hết, cũng không ngại đứng mệt, anh một câu em một câu, cái gì cũng có thể nói được.

Giọng nói của bọn họ không lớn, chẳng qua cũng không tính là xa, đám người Lạc Văn Thư đứng trong đình, miễn cưỡng nghe được đại khái.

Trợ lý của Khuất Ngọc Đường bĩu môi, nhỏ giọng than thở, "Bịa còn rất giống."

Anh ta vừa nói xong, nghe được một giọng nói truyền bên cạnh, "Đúng vậy."

Trợ lý có chút bất ngờ, nghiêng đầu nhìn sang.

Đáp lại anh ta chính là Lạc Văn Thư, ngồi sau bàn đặt nhang, cùi chõ chống trên bàn, nâng cằm lên, vẻ mặt có chút thờ ơ, đang nhìn hai người đang nói chuyện quên mình ở bên ngoài.

"Cô Lạc biết ông chủ chúng tôi đang nói dối sao?" Trợ lý nhỏ giọng hỏi, vừa nói xong, rất nhanh đã lộ ra vẻ bừng tỉnh, tự trả lời, "Cũng đúng, ông chủ tôi tìm nhiều năm như vậy ngay cả một chút tin tức cũng không có, cô không chỉ có thể tìm được người, còn để cho bọn họ gặp nhau, biết chuyện này cũng rất bình thường.”

Trợ lý đi theo Khuất Ngọc Đường mấy năm, đối với tình huống của anh ta, không dám nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng vẫn biết tương đối rõ ràng.

Kết hôn gì chứ, cái gì mà có ba đứa con, đều là lừa quỷ, Khuất Ngọc Đường vẫn luôn độc thân đến bây giờ.

Anh ta lớn lên bình thường, nhưng tương đối có tiền, vì vậy cho đến nay người theo đuổi anh ta có không ít, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không đáp lại bất kỳ người nào, cũng không có tin đồn tình ái gì.

Người biết tình huống cảm thấy anh ta thâm tình, người không biết cho rằng anh ta mắc bệnh nặng gì.

"Sau này nếu bị người ta biết, vậy sẽ càng xấu hổ hơn." Trợ lý cười trên đau khổ của người khác."

Lại nghe Lạc Văn Thư nói, "Tôi là nói một người khác."

"A?" Trợ lý sửng sốt một chút, qua mấy giây mới phản ứng lại, "Ý của cô Lạc là, cô Viên kia cũng là đang nói dối?!

Lạc Văn Thư khẽ gật đầu.

Trợ lý: "..."

Tâm trạng của anh ta có chút phức tạp, có chút cảm giác không biết nói cái gì.

Hai người này, rõ ràng ba mươi năm không gặp, lại giống như rất ăn ý, vì không để cho đối phương lo lắng, tại hiện trường bịa ra một cuộc sống hoàn mỹ.

"Không được, tôi phải đi nói với bọn họ!"

Hai người này đã sắp 50 rồi, đời người đã trôi qua được một nửa, nếu thật sự giống với lời của bọn họ nói, hai bên đều sống tốt, vậy cứ như vậy đi, nhưng rõ ràng không có gì cả.

Bỏ lỡ ba mươi năm, hôm nay mới vất vả gặp được, nếu như lại bỏ lỡ, vậy không khỏi làm quá khó chịu rồi!

Trợ lý vừa nói xuyện, vừa tính đi qua nhắc nhở.

Nhưng còn chưa kịp đi, đã bị kéo lại.

"Anh ơi, anh không nên đi, để cho bọn họ ở cùng nhau một lát nữa." Người nói chuyện là Lạc Tinh Dữ, cậu bé ngửa đầu nhìn trợ lý, lắc đầu với anh ta.

Trợ lý có chút không hiểu, nhưng không đợi anh ta hỏi, đã nghe được một câu, "Sau này bọn họ sẽ không thể gặp nhau được nữa."

Cách đó không xa, Khuất Ngọc Đường nói kỳ ngộ hôm nay của mình cho Viên Thanh, "Anh đi xuống máy bay, đi ngay đến quảng trường phía Đông của đường Ngọc Lâm, ở bên đó gặp được một người bạn nhỏ, nói có thể dẫn anh đi gặp người anh muốn gặp, lúc ấy anh còn cảm thấy cậu bé là tên lừa gạt, không nghĩ đến lại là thật!"

Anh ta vừa nói chuyện vừa xoay người, chỉ vào đình che mưa che gió.

"Em thì sao, tại sao lại đến chỗ này?"

Anh ta nói xong, phát hiện Viên Thanh đang nhìn về phía anh ta mới chỉ.

"Em biết." Cô ấy nói, "Là em nhờ bọn họ, dẫn em đến chỗ này gặp anh."

Khuất Ngọc Đường có chút kinh ngạc.

"Em đọc sách nhiều năm, cho tới bây giờ không tin những chuyện này, không nghĩ tới thần trong miếu này có thể thật sự thực hiện nguyện vọng... của em."

"Vậy phải cảm ơn bọn họ thật tốt!" Khuất Ngọc Đường nghe được lời của cô, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, "Thời gian không còn sớm, đợi một lát nữa cùng nhau ăn cơm..."

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy.

"Không được." Viên Thanh từ chối, lúc nói chuyện, cô ấy thu hồi tầm mắt, cúi đầu rũ mi mắt xuống, "Em còn có việc, chờ một lát nữa [hải đi rồi."

Khuất Ngọc Đường nghe vậy, ngẩn người, "Rất vội sao?"

Viên Thanh gật đầu, "Ừ."

"Vậy cũng được..." Cô ấy đã nói như vậy, Khuất Ngọc Đường cũng không miễn cưỡng, anh ta cầm điện thoại ra, nói với cô ấy, "Để lại phương thức liên lạc đi, chờ sau này em có thời gian rảnh..."

"Không cần." Viên Thanh lại từ chối anh ta, "Em chỉ là muốn gặp anh, biết anh sống tốt, em đã yên tâm rồi."

Lúc này Khuất Ngọc Đường ngây người tại chỗ.

Một lát sau, chỉ nghe một giọng nói bình tĩnh truyền từ phía sau lưng, "Cô gạt anh ta như vậy cũng không có lợi ích gì, sớm muộn gì anh ta cũng biết."

Thân thể Viên Thanh cứng đờ.

Khuất Ngọc Đường phục hồi lại tinh thần, cho rằng đang nói với mình, giải thích, "Tôi chỉ là, không muốn để cho cô ấy phải lo lắng."

Viên Thanh nghe nói như vậy, ý thức được chuyện không đúng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Khuất Ngọc Đường.

"Anh, nói thật với em, em muốn biết, tình huống thật những năm này của anh."

Khuất Ngọc Đường có chút không dám nhìn cô ấy, hơi dời tầm mắt, "Gần như anh đều nói thật, trừ chuyện kết hôn..."

Bình Luận (0)
Comment