Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 292

Chương 292 -
Chương 292 -

Lời tiếp theo, anh ta không nói ra được.

Vẻ mặt Viên Thanh tràn đầy đau thương, nhưng lại không có một giọt nước mắt nào.

Cô ấy giống như Khuất Ngọc Đường, có nhiều chuyện đều là nói thật, sau đó nói dối cùng một chuyện.

Năm đó cô ấy vẫn luôn chờ anh ta, cũng chờ được mấy năm, làm cho mình biến thành một cô gái già, cũng may ba mẹ nghĩ thông suốt, cũng không thúc giục cô ấy, hơn nữa tự có sự nghiệp, tập trung vào làm việc, thoáng một cái đã trôi qua nhiều năm, vẫn luôn một mình.

Hồi lâu sau, cô ấy mới mở miệng, "Lần này em là đến Xuân Sơn công tác, lúc rạng sáng, từ ngoại ô phía Nam đi qua..."

Lúc đó trên đường không có xe, rất yên tĩnh, Viên Thanh để cho tài xế lái chậm một chút, hạ cửa sổ xe cuống, tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu lọt vào trong tai, gió mát mẻ thổi lất phẩt vào mặt.

Cô ấy chợt nhớ tới chuyện khi còn bé.

Mà lúc cô ấy đang thất thần, bỗng nhiên có một tiếng động thật lớn vang lên, chỉ thấy đường xe ngược chiều, bỗng nhiên có một chiếc xe hàng lớn, đụng vào xe của cô ấy.

Chỉ chốc lát sau, xe của Viên Thanh đã bị đụng cho biến dạng hoàn toàn, đau đớn kịch liệt tấn công đến, cô ấy xuyên qua cửa kiếng xe bể tan tành, thấy trên bầu trời xa xăm, có một chiếc máy bay qua qua.

Một khắc khi dần kết thúc sinh mệnh, thời gian bỗng nhiên trở nên vô cùng dài, cô ấy nghĩ lại cả cuộc đời của mình, tiết nuối duy nhất là, không biết người từng ước định năm đó có sống tốt hay không.

Hoặc có lẽ phần nhớ nhung này quá mức mãnh liệt, lúc sắp mất đi ý thức, cô ấy nghe được một giọng nói vang lên bên tai, "Tôi có thể để cho cô gặp anh ta một lần."

Cô ấy cho rằng là ảo giác, không nghĩ đến lúc mở mắt ra, đã thấy bóng người của Khuất Ngọc Đường xuất hiện ở cách đó không xa.

Lúc này nghe xong lời cô ấy, Khuất Ngọc Đường đã rơi lệ đầy mắt.

"Đây không phải là sự thật..." Anh ta lẩm bẩm, có chút khó tiếp nhận

"Thật ra hai người cũng đã gặp nhau." Lạc Văn Thư nói.

Hai người nghe vậy, theo bản năng nhìn về phía cô.

Lạc Văn Thư nhìn về phía Viên Thanh, "Lúc ấy máy bay mà cô nhìn thấy, chính là chiếc máy bay anh ta đang ngồi."

Sau đó lại nhìn về phía Khuất Ngọc Đường, "6 giờ 45 phút 27 giây, máy bay bay qua bầu trời ngoại ô phía nam, lúc ấy anh có xuyên qua cửa sổ, nhìn xuống một cái, mà phương hướng kia, chính là nơi cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ."

Hai người từng ở khoảng cách xa, xa xa nhìn nhau, chẳng qua hai bên đều không biết.

Lạc Văn Thư cảm ứng được sự nhớ nhung trước khi chết của Viên Thanh, khi đó, cô cũng không biết, sáng hớm hôm nay Lạc Tinh Dữ đột nhiên muốn đi kiếm tiền.

Cô ấy chỉ là đơn giản giúp hai người này, để cho bọn họ gặp mặt nhau lần cuối cùng.

Lúc ấy tiểu quỷ câu hồn đã đến, chuẩn bị mang linh hồn của Viên Thanh đi U minh.

Lạc Văn Thư cầm ấn tín Hành Tẩu Nhân Giang, từ trong tay của tiểu quỷ giữ người lại, mang đến đây, chờ Khuất Ngọc Đường đến.

"Có lời gì, thì nói hết đi." Lạc Văn Thư nói xong, xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người bọn họ.

Hai người nhìn nhau, hình như trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến miệng, lại nuốt trở về, không nói được một câu nào.

Cuối cùng Viên Thanh là người mở miệng trước, "Tiểu Ngũ, tạm biệt."

Khuất Ngọc Đường là đứa con thứ năm trong nhà, vì vậy có tên ở nhà là Tiểu Ngũ, cái tên bây giờ, là sư phụ dạy bản lĩnh cho anh ta đặt cho.

Cách ba mươi năm, lại từ trong miệng Viên Thanh nghe được cái tên này, trong nháy mắt Khuất Ngọc Đường khóc không thành tiếng, "Viên Thanh..."

Mây đen lại tụ lại, ánh mặt trời bị giấu trong tầng mây.

Chỗ đất trống kia, chỉ còn lại một bóng dáng cô độc.

"Mẹ ơi."

"Ừ."

"Chú đó thật đáng thương."

"Là có một chút."

Lạc Tinh Dữ đi ra bên ngoài nhìn hai lần, rồi sau đó đi đến bên cạnh Lạc Văn Thư, nhỏ giọng nói, giọng điệu có chút không quá chắc chắn, "Chẳng qua chú ấy rất có tiền, cho nên không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta kiếm tiền của chú ấy, đúng không ạ?"

Lạc Văn Thư nghe vậy cảm thấy buồn cười, gật đầu đáp lại, "Đúng vậy, đúng là anh ta đáng thương, nhưng không cần đáng thương cho ví tiền của anh ta."

Trợ lý ở bên cạnh: "..."

Vốn dĩ còn đang thương cảm, đồng thời cảm thấy hai mẹ con này vô cùng thần bí, có một loại phong độ của cao nhân, kết quả nghe được đoạn đối thoại này, nhất thời hình tượng cao nhân sụp đổ hơn nửa.

Một lát sau, Khuất Ngọc Đường hơi khôi phục một chút xíu, anh ta xoay người, đi từng bước, rất chậm, trở lại đình che nắng che mưa, trịnh trọng nói cảm ơn Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ.

"Cảm ơn đại sư chỉ điểm!"

Lạc Văn Thư gật đầu.

Khuất Ngọc Đường nhìn về phía trợ lý, cho một ánh mắt, trợ lý hiểu ý gật đầu, nở nụ cười, mở miệng nói, "Đại sư, ngài cho tôi tài khoản đi, tôi sẽ chuyển tiền cho ngài."

Anh ta vừa nói xong, Lạc Tinh Dữ đã lấy điện thoại ra, mở quét mã thu tiền, "Anh ơi, quét cái này."

Lúc bên này đang trảo đổi, Khuất Ngọc Đường đã lại cầm ba nén nhanh, đến trước miếu đốt nhang.

Lần này, anh ta càng thành kính hơn bất kỳ lần nào đi lạy miếu lúc trước.

Chờ Khuất Ngọc Đường lạy thần linh trở về, Lạc Tinh Dữ đã nhận được tiền, tổng cộng 19888 X3, một là cái thù lao ban đầu đã nói, còn bán hai lá bùa bình an.

Mỗi khi Lạc Tinh Dữ đi ra ngoài, cũng sẽ nhét hai tấm bùa bình an do Lạc Văn Thư vẽ vào trong cặp sách nhỏ, gặp phải người hữu duyên thì bán, gia tăng tiền tiết kiệm.

Đoàn người rời khỏi thần miếu, trở lại bãi đậu xe.

Lúc Lạc Văn Thư muốn lên xe, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía chỗ giao lộ.

Chỉ thấy một chiếc xe SUV màu đỏ lái đến, rất nhanh đã dừng lại bên cạnh bọn họ.

"Lạc đại sư, sao vậy?" Khuất Ngọc Đường hỏi.

Bình Luận (0)
Comment