Lỗ Minh Lượng thật sự hy vọng có người có thể chỉ điểm cho anh ta một chút.
Chẳng qua người xem đều cảm thấy anh ta đang diễn.
Tất cả đều "ha ha ha ha ha ha", "666666" "Không đi đóng phim thật đáng tiếc", "Phim kinh dị không có bạn tôi sẽ không xem".
Ban đêm ngày thứ ba, Lỗ Minh Lượng lại mơ thấy giấc mơ đó, sau khi tỉnh dậy, tay trái có thêm một vết đỏ.
Ban đếm ngày thứ tư, vẫn là ác mộng đó, lúc này là chân còn lại.
Ngày thứ năm, vết đỏ xuất hiện trên cánh tay trái.
"Không phải nói là diễn sao, sao tôi lại cảm thấy thật ghê rợn vậy?"
"Ánh mắt và vẻ mặt kia, thấy thế nào cũng không giống như đang diễn..."
"Đã là ngày thứ năm rồi, loại chuyện này đều thường có hạn định là bảy ngày, nếu như là thật, chủ phòng livestream nhanh chạy đi!"
Ban đêm ngày thứ sáu, ác mộng đúng hẹn lại đến, lần này trong tầm mắt mơ hồ, Lỗ Minh Lượng cảm giác được đạo hàn quang kia, chém về phía đầu mình.
Sau khi tỉnh lại, anh ta chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, giống như bị người ta chém một dao vậy.
Lảo đảo chạy đến nhà vệ sinh, chỉ thấy ở chỗ mi tâm có thêm một vết đỏ, một giọt máu rỉ ra từ bên trong.
Lỗ Minh Lượng có một loại dư cảm, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không lần ác mộng tiếp theo, anh ta rất có thể sẽ không tỉnh lại được nữa.
Nhưng anh ta không có cách nào khác, tất cả các cách đều đã thử rồi, miếu nổi tiếng của Xuân Sơn cũng đều chạy đến một lần.
Ban ngày đứng ở trong miếu, buổi tối ở gần miếu, cũng không có lợi ích gì.
Từ từ đêm dài trôi qua, chân trời dâng lên ánh sáng, mặt trời từ chân núi dâng lên, mọc đến không trung, lại dần dần ngã về phía Tây.
Trong quá trình này, Lỗ Minh Lượng cảm thấy sinh mệnh của mình đang bắt đầu đếm ngược.
Chiều hôm đó, rất nhiều fan tag anh ta.
@Anh Minh Minh Lương Lượng, xem chỗ này.
Lỗ Minh Lượng nhấn vào nhìn thử, là một fan kể lại chuyện tương tự mà mình đã gặp được ---
[Đoạn thời gian trước chắc ai cũng biết vụ án lừa bán phụ nữ trẻ em rất náo động đi, người mẹ phát hiện manh mối đầu tiên chính là người trong thôn chúng tôi, lúc ấy đi ra ngoài tìm con trai, tôi cũng đi theo... Tôi không biết cao nhân chỉ điểm cho chị Anh là ai, nhưng sau chuyện này, một nhà chị Anh đến một ngôi miếu ở ngoại ô phía Nam, gọi là miếu Nguyên Phúc, là đi tế bái. Từ đó về sau, mỗi khi có người hỏi, chị Anh đều sẽ nói thần tiên trong miếu hiển linh, chỉ dẫn cho chị Anh tìm được con trai lớn...
Anh Lượng, anh không phải là ở Xuân Sơn sao, nếu như quả thật không còn cách nào, có thể đi đến tòa miếu ở ngoại ô phía Nam đó lạy xá một cái, không cần mua vé vào cửa, nhang cũng là miễn phí, nhiều nhất là phí chút thời gian, lại đưa chút tiền dầu đèn].
Lỗ Minh Lượng thật sự không có cách nào nữa, có lẽ còn có nhân tố "miễn phí" trong đó, chính là cái loại suy nghĩ "Dù sao cũng không lấy tiền, thử một chút cũng không thiệt thòi gì", cho nên anh ta quyết định đi nhìn một cái.
Lúc ấy bọn họ đang ở một cái đạo quán, cách chỗ thần miếu rất xa, tất cả mọi người lái xe chạy đến, lúc đến địa giới ngoại ô phía Nam, đã hơn tám giờ tối.
Sắc trời đã dần tối xuống, Lỗ Minh Lượng ngồi trong xe, chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, từng trận buồn ngủ tấn công đến, mí mắt giống như nặng tựa ngàn cây.
Mới đầu anh ta còn có thể dùng các loại biện pháp xoa bóp kích thích mình đừng ngủ, nhưng giống như thân thể đã miễn dịch với đau đớn, vì vậy anh ta dùng hai tay vạch mi mắt ra, cưỡng ép mình đừng nhắm mắt.
Đồng thời dặn dò đồng nghiệp chú ý tình trạng của anh ta, không để cho anh ta ngủ mất.
Nhưng lúc lái xe gần đến miếu Nguyên Phúc, anh ta đã ngủ rồi.
Lỗ Minh Lượng lại đi vào thế giới ác mộng kia, không có cảm giác gì nằm trên giường, tầm mắt mơ hồ.
Anh ta thấy bóng người kia đi đến trước mặt mình, giơ tay lên, một đạo hàn quang lóe lên, tấn cônng về phía ngực của anh ta.
Trong nháy mắt đó anh ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Lỗ Minh Lượng vô cùng tuyệt vọng, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà đau đớn trong dự đoán lại không tấn công đếm, anh ta nghe được giọng nói của đồng nghiệp.
"Anh Lượng, tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi!"
"Đã đến miếu Nguyên Phúc rồi, anh Lượng!"
Lỗ Minh Lượng từ từ mở mắt ra, thấy được đường xe chạy rộng rãi mới sửa, hai bên đường là cây cối và hoa, còn có ghế dài để cho người nghỉ ngơi.
Mặt của các đồng nghiệp xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hình như có chút kinh ngạc.
"Là ảo giác của tôi sao? Sao tôi cảm thấy sắc mặt của anh Lượng hình như đã khá hơn nhiều rồi?
"Là thật, mới vừa rồi sắc mặt của anh ấy rất khó coi, tôi thiếu chút nữa cho rằng anh ấy..."
"Chúng ta chỉ mới lái xe đến gần, Bồ tát được cung phụng bên trong miếu cũng quá trâu bò đi!"
Cuối con đường có một mảnh đất trống, đoàn người Lỗ Minh Lượng dừng xe ở chỗ đó, đi theo bảng chỉ đường ven đường đi đến trước miếu.
Dọc theo đường đi, anh ta chỉ cảm thấy thân thể được thả lỏng, hình như có một đôi tay phủi hết những mệt mỏi và nặng nề đến từ linh hồn mấy ngày trước của mình.
Lúc ấy Lỗ Minh Lượng cho rằng, sẽ thấy một ngôi thần miếu nguy nga lộng lẫy, kết quả chỉ là một ngôi miếu đá được xây dựng bằng những viên đá nhỏ, lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Anh ta sững sốt một chút, rồi sau đó lại nghĩ chuyện này cũng rất hợp lý, giống như cao tăng quét sân trong miếu, nhìn bình thường không có gì cả, không hiện lộ bản lĩnh, nhưng trên thực tế lại là đại lão thật sự.
Lỗ Minh Lượng lấy nhang ở đình che mưa che nắng, đến trước miếu đốt nhang, sau khi lạy, cắm nhang vào lư hương, lại quỳ xuống bồ đoàn đặt trước miếu, dập đầu ba cái.