Dám can đảm nói ẩu nói tả trước mặt cô ta, trừ tà trừ oán khí, thậm chí chỉ lấy một chút tiền trừ quỷ để làm nhục cô ta như thế, cô ta nhất định phải để cho bọn họ nếm thử mùi vị đau đớn không muốn sống.
"Đi chết đi!"
Dưới sự tức giận, khuôn mặt quỷ nữ càng đáng sợ hơn, oán khí màu đen quanh thân vặn vẹo, có thể thấy được huyết quang rõ ràng, hiển nhiên trong tay dính không ít mạng người.
Tóc màu đen chảy ra từ trong xe đột nhiên dựng thẳng lên, ngưng tụ thành vô số móng vuốt quỷ, nhào về phía một lớn một nhỏ.
"Mẹ ơi!" Lạc Tinh Dữ gọi một tiếng.
"Tùy tiện chơi đi." Lạc Văn Thư đáp lại cậu bé, giọng nói tràn đầy thờ ơ.
"Vâng!" Lạc Tinh Dữ vui vẻ gật đầu.
Lúc quỷ nữ cách cửa xe trừng mắt nhìn cậu bé, Lạc Tinh Dữ đã từ trong túi nhỏ của áo khoác, lấy bùa chú mà mình mang ra ngoài vào hôm nay.
Tổng cộng có hai tấm, một hỏa phù, một lôi phù.
Cậu bé tùy tiện rút ra, sau khi rút ra, kẹp trong tay, lại giấu tay ra sau lưng.
Vì vậy cụ thể là bùa gì, cậu bé không biết, hoàn toàn xem vận may của quỷ nữ như thế nào.
Nói cách khác, Lạc Tinh Dữ đã sớm chuẩn bị muốn ra tay.
Thời cơ cũng đã có, chính là sau khi nói một đống lời tính tiền với Lỗ Minh Lượng.
Cho nên dù quỷ nữ không làm gì, cậu bé cũng sẽ ra tay.
Bởi vì đã sớm chuẩn bị, động tác của Lạc Tinh Dữ rất nhanh, còn nhanh hơn một chút so với quỷ nữ kia.
Cậu bé vươn tay ra, nhìn thử lá bùa trong tay, là lôi phù, đồng thời vận dụng linh lực kích hoạt nó.
"Cửu thiên thần lôi nghe lệnh, nhanh hạ xuống, tru diệt yêu tà!"
Lúc này, giọng nói âm u thê lương của quỷ nữ cũng vang lên.
"Đi chết đi!"
Vốn dĩ trong rừng núi, từng trận gió nhẹ thổi qua, lúc này chợt có một trận gió lạnh gào thét nổi lên, làm cho cây cối xung quanh lắc lư kịch liệt.
Mà trên đỉnh đầu, vốn dĩ bầu trời đã âm u, lúc này mây đen điên cuồng cuộn đến, tốc độ tăng lên gấp đôi, trong đó có sấm sét lượn lờ lóe lên, ngưng tụ thành một tia sấm sét, đi đôi với một tiếng ầm lớn, trong nháy mắt đánh xuống.
Một đôi móng vuốt quỷ màu đen kia, cuối cùng chậm một bước, trước khi đụng vào Lạc Tinh Dữ ở phía trước, đã bị sấm sét đánh trúng.
Dưới tình huống này, quỷ hồn hư vô không khác gì với xác thịt của người phàm, thậm chí còn không bằng người phàm.
Bởi vì nếu tóc của nhân loại bị sét đánh trúng thì sẽ không có chuyện gì, mà quỷ hồn thì lại không được, đặc biệt là quỷ hồn có tội nghiệt oán khí sâu đậm, tóc là một trong bản thể của nó, có lực lượng đặc biệt, năng lượng của bên ngoài cũng sẽ truyền đến.
Sau khi bị sấm sét do lôi phù dẫn đến đánh trúng, giống như cỏ cây khô héo trong núi vào mùa hè, nhanh chóng bị đốt cháy.
Vốn dĩ tóc là vật dị nhiên, mặc dù quỷ hồn tương đối đặc biệt, nhưng sấm sét càng đặc biệt hơn.
Ngọn lửa cháy từ cuối tóc đến, chỉ trong nháy mắt đã đốt vào bên trong xe, tiếp đó đốt trúng quỷ nữ.
" A a a ---"
Tiếng hét thê lương thống khổ, trong nháy mắt xuyên qua nóc xe, xông thẳng lên trời.
Trong rừng núi loáng thoáng có tiếng vọng lại.
Lạc Tinh Dữ thấy vậy, trợn to mắt, hết sức kinh ngạc, "Mẹ, lôi phù lợi hại như vậy sao?"
Rõ ràng lúc trước ở trong lầu ký túc xá nữ sinh, lúc đối phó với ác quỷ, chỉ có thể đánh nó chạt trốn bốn phía, trong miệng còn có sức mắng chửi nữa.
"Bởi vì nơi này là nhân gian." Lạc Văn Thư giải thích cho cậu bé, "Là thế giới thuộc về loài người, vốn dĩ đã vô cùng bài xích dị loại, mà quỷ này lại hành hung vào ban ngày, không khác gì đang khiêu khích, sấm sét là vật khắc âm tà nhất, những nguyên nhân này chồng lên nhau, cho nên hiểu quả mới như thế."
Ngoài ra quỷ hồn này còn khinh thường kẻ địch, hoàn toàn không xem trọng Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ,
Vì vậy chỉ bằng một tấm lôi phù, cũng đủ lấy mạng cô ta.
Trên người quỷ nữ bị ngọn lửa đến từ sấm sét đốt cháy, đau đớn kêu rên, vặn vẹo giãy giụa, cô ta không kiên trì được bao lâu, đã bị đốt thành tro bụi, chôn vùi vào trong thiên địa.
Chính mắt nhìn thấy một màn này, Lỗ Minh Lượng sợ ngây người.
Tiếng kêu thảm thiết của quỷ nữ biến mất một lát, anh ta mới dần khôi phục lại tinh thần, phát hiện mình có thể cử động, vì vậy ngồi dậy, mở cửa xuống xe.
Hai chân mới vừa đặt xuống đất, anh ta mới nhận ra tay chân mình có chút mềm nhũn, không có sức lực gì, thân thể không đứng vững, thiếu chút nữa té về phía trước.
Lỗ Minh Lượng đỡ xe, đi vòng qua đến chỗ ghế phó lái, nhìn ân nhân cứu mạng, do dự hai giây, vẫn là quỳ xuống: "Cảm ơn ân cứu mạng của đại sư!"
Sau khi nói xong, anh ta nghe được một giọng nói bình tĩnh vang lên, "Chân chính cứu mạnh, không phải là chúng tôi, mà là những người ở nơi xa cầu phúc cho anh."
Có câu nói, tự làm bậy không thể sống.
Nếu như Lỗ Minh Lượng là một người tồi tệ, Lạc Văn Thư sẽ cứu anh ta một lần hai lần ba lần, dù sao người đã đến trước thần miếu của mình, nếu như để cho quỷ hồn ở chỗ này ngang ngược làm bậy, tùy tiện hại chết người, sau này cô cũng không cần làm công việc này nữa.
Nhưng có thể cứu anh ta, tuyệt đối sẽ không cố ý ở lại chỗ này chờ như bây giờ.
Giờ phút này, cô dẫn Lạc Tinh Dữ ở lại chỗ này, chứng minh Lỗ Minh Lượng không phải là người như thế.
Đúng là anh ta có tính cách cần tiền không cần mạng, từ khi livestreams dò linh đến này, cũng kiếm rất nhiều tiền, đó là một con số mà cả đời phần lớn người đều không kiếm được.
Nhưng số tiền này, anh ta rất ít dùng trên người mình.
Khi anh ta còn nhỏ ba mẹ đã qua đời, ông nội bà nội là người nuôi anh ta lớn lên.
Hành xóm xung quanh cũng là người hiền lành, thường xuyên chăm sóc người già trẻ nhỏ nhà bọn họ.
Nếu nói cho chính xác, Lỗ Minh Lượng cũng được xem như là người ăn cơm trăm nhà mà lớn lên.
Ông nội bà nội lớn tuổi, khổ sở làm việc cũng chỉ có thể cung cấp cho Lỗ Minh Lượng học đến cấp 3, sau đó người trong thôn quyên góp, anh ta mới có thể học lên đại học.
Sau khi anh ta tốt nghiệp, có được một phần công việc không tệ, cố gắng chăm chỉ làm việc hai năm, cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm.
Chẳng qua trong lúc đó, anh ta tiếp xúc với công việc livestream này.
Mới đầu Lỗ Minh Lượng chỉ xem đây là nghề phụ, không nghĩ đến bất ngờ hot lên, kiếm được không ít tiền, vì vậy từ chức công việc kia, từ đó chuyên tâm làm công việc livestream.
Trong những năm nay, Lỗ Minh Lượng góp tiền cho thôn sửa một con đường rộng rãi chạy đi ra ngoài, lại sửa giếng nước, bắt ống nước dẫn nước đến cho từng nhà.
Anh ta xây một trường học ở thôn mình, còn quyên góp rất nhiều bàn ghế, sách vỡ, thậm chí còn có một khoản tiền làm học bổng cho học sinh nghèo khó.
Trừ những chuyện này ra, còn xây dựng một viện dưỡng lão, mỗi năm đều định kỳ chuyển một khoản tiền, để cho người già bên trong có được phòng sạch sẽ để ở, đồ ăn nóng hổi để ăn.
Anh ta làm những việc này, mọi người đều thấy được.
Có một số người nhớ được cái tốt của anh ta, cũng mong anh ta có thể sống thật tốt.
Cũng vì vậy, mặc dù vẫn luôn đi tìm chết, nhưng anh ta vẫn bình an sống đến bây giờ.
Chỉ là lần này vận may không tốt, chọn một nơi quá đặc biệt như Xuân Sơn làm livestream, sau khi đi tới chỗ này, nhiều lần đá trúng tấm sắc.
Người cầu nguyện ở nơi xa, mặc dù không thể che chở anh ta như lúc trước, nhưng cũng chỉ rõ phương hướng cho anh ta.
"Anh có thể tiếp tục làm nghề này, cũng không sao, chỉ là không cần đến Xuân Sơn, mảnh đất này, trước mắt tương đối loạn." Lạc Văn Thư đề nghị với anh ta.
"Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm, tôi đã nhớ rồi." Lỗ Minh Lượng trịnh trọng nói cảm ơn.
Lúc này Lạc Tinh Dữ lấy điện thoại mở quét mã, đưa đến trước mắt anh ta, "Chú, thanh toán 6666 tệ!"
Lỗ Minh Lượng hơi sững sốt, rồi sau đó móc điện thoại ra, quét mã, đang chuẩn bị chuyển tiền, chợt nhớ đến cái gì, lập tức hỏi, "Chuyện đó đại sư, tôi có thể mang chút... tro nhang đi không?"
Hiến nhiên anh ta không tính buông tha phần sự nghiệp này.
Ít nhất tạm thời là như vậy.
Lạc Văn Thư cũng không bất ngờ, "Tro nhang không có tác dụng gì quá lớn, anh mang một tấm bùa bình an đi."
Đôi mắt Lỗ Minh Lượng trở nên sáng ngợi, "Cảm ơn đại sư!"
Lạc Tinh Dữ lập tức sửa lời, "Chú, bùa bình an 19888 tệ một tấm, tổng cộng 26556 tệ!"