Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 299

Chương 299 -
Chương 299 -

Lạc Tinh Dữ ra ngoài chỉ mang theo hai lá bùa bình an, nhưng hôm nay trước đó không lâu đã bán cho Khuất Ngọc Đường.

Cũng may trong cặp sách nhỏ của cậu bé còn có tài liệu vẽ bùa chuẩn bị trước, Lạc Văn Thư ở hiện trường vẽ một tấm bùa cho Lỗ Minh Lượng.

Lạc Tinh Dữ là một người bạn nhỏ biết làm ăn, hơn nữa năng lực học tập còn rất mạnh.

Sau khi cậu bé thu tiền, cầm hai tấm bùa bình an mình vẽ, đến trước mắt lấy chút tro nhang bỏ vào, đôi tay thuần thục nhanh chóng gấp bùa bình an thành một hình tam giác, đưa vào trong tay cho Lỗ Minh Lượng.

Đây là đồ tặng kèm, mặc dù hiệu quả không bằng của Lạc Văn Thư, nhưng đặt ở nhà, khu trừ âm khí gì đó, cũng không thành vấn đề.

Sau đó hai mẹ con quá giang xe của Lỗ Minh Lượng trở về trong thành phố, Lỗ Minh Lượng thì lại đi đến bệnh viên gần đó băng bó vết thương.

Trên đường trở về, Lạc Tinh Dữ tự tính toán trong lòng một chút.

Sáng sớm hôm nay, cậu bé tổng cộng thu vào 86218 tệ, trong đó có 59664 là bán ba tấm bùa bình an, phải để lại, còn sót lại 26554 tệ thì tiêu được.

"Mẹ, chúng ta đi mua điện thoại mới đi!" Cậu bé kéo tay Lạc Văn Thư, vừa đi vừa nói, "Rất nhanh thời tiết sẽ lạnh, mẹ cũng không có quần áo dày, chờ một lát nữa đi mua xong điện thoại thì ăn cơm, sau đó mua quần áo cho mẹ..."

"Được." Lạc Văn Thư gật đầu đồng ý, giọng nói rất dịu dàng.

Hai người đi vào trung tâm thương mại, Lạc Tinh Dữ kéo Lạc Văn Thư chạy thẳng đến tiệm điện thoại, cậu bé không chỉ có kế hoạch, mục tiêu còn rất rõ ràng, tìm nhân viên bán hàng, nói yêu cầu của mình với đối phương --- Điện thoại mới nhất tốt nhất.

Cuối cùng là lựa chọn màu sắc, một chuyện này cậu bé không thể tự quyết định, quay đầu lại hỏi Lạc Văn Thư thích màu gì.

"Màu trắng đi." Lạc Văn Thư không có sở thích đặc biệt gì đối với màu sắc, hơn nữa mang ốp điện thoại vào, thật ra cũng giống nhau.

Nhân viên bán hàng Vương Khả Khả, vóc người thon nhỏ, khuôn mặt đáng yêu, cô ấy làm trong tiệm này hơn hai năm, tiếp đãi không ít khách hàng.

Người lớn dẫn trẻ em tới mua điện thoại không ít, nhưng giống như lúc này, từ khi vào cửa, đều là người bạn nhỏ, hơn nữa còn là người bạn nhỏ bốn năm tuổi, phụ trách trao đổi câu thông, loại chuyện này cô ấy vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Cảm giác có chút không chân thật.

Vương Khả Khả nở nụ cười đứng ở một bên, chờ người bạn nhỏ và phụ huynh của mình trao đổi, đang định mở miệng hỏi, đã nghe người bạn nhỏ nói, "Chị ơi, chọn cái này."

Vương Khả Khả nghe nói như vậy thì sửng sốt một chút, rồi sau đó theo bản năng nhìn phụ huynh ở bên cạnh.

Nói thế nào cũng là món đồ hơn 10 ngàn tệ, để một người bạn nhỏ quyết định, cảm giác có chút không đáng tin cậy.

Lúc này lại nghe người bạn nhỏ nói tiếp, "Chị ơi, làm phiền chị lấy cho em một cái điện thoại bình thường, 256G, màu đen, cảm ơn."

"Trả tiền bằng Wechat ạ."

Người bạn nhỏ nói xong, mở điện thoại ra, nhận vào quét mã trả tiền.

Trong quá trình này, Vương Khả Khả trong lúc vô tình nhìn thấy số tiền còn lại trong ví Wechat, cụ thể không biết bao nhiêu, dù sao cũng là một chuỗi con số dài, ít nhất mấy trăm ngàn tệ.

Vương Khả Khả: "....!!!"

Cô ấy sợ ngây cả người, qua mấy giây mới tỉnh hồn lại, mang theo một cảm giác không chân nhật, xác nhật lại với phụ huynh, sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, mới đi cầm mã quét tiền thu tiền.

Sau khi mua xong điện thoại mới, Lạc Tinh Dữ lập tức kéo Lạc Văn Thư đi mua quần áo.

Bình thường cậu bé rất tiết kiệm, nhưng lúc mua đồ cho Lạc Văn Thư lại rất rộng rãi, cho dù quần áo có giá năm chữ số, mắt cũng không chớp một cái.

Dạo một vòng, Lạc Văn Thư đã mua được mấy bộ quần áo, còn cậu bé thì không có gì cả.

"Con mua ở chỗ khác là được rồi." Cậu bé nói, "Con cao nhanh, không cần mua đồ quá tốt, nếu không sang năm mặc không được thì rất lãng phí."

Lạc Văn Thư có thể hiểu suy nghĩ và thói quen của cậu bé, đây là dưỡng thành trong thời gian dài, muốn lập tức thay đổi rất khó, chỉ có thể tiến hành từng bước một.

"Mua một bộ đi." Lạc Văn Thư nói, "Hôm nay con kiếm được rất nhiều tiền, dù gì cũng phải đãi mình một chút."

"Con đã mua điện thoại mới rồi..." Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng nói.

"Mẹ cũng đã mua rồi, hơn nữa còn rất đắt." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa quơ đống đồ trong tay.

"Mẹ không giống với con..." Giọng nói Lạc Tinh Dữ ngày càng nhỏ, rất nhanh đã thua trận trong ánh mắt của Lạc Văn Thư, đi đến khu quần áo trẻ em dạo gần nửa vòng, so sánh giá mấy cửa hàng, cuối cùng chọn một cái áo khoác mùa đông tương đối rẻ.

---

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay kiếm tiền đối điện thoại mới cho mẹ và mình, sau này điện thoại sẽ không bị đơ nữa [vui vẻ] [vui vẻ] còn mua một cái áo mới, rất đẹp nha, cũng rất ấm áp, hai ngày này có thể mặc, không kéo dây kéo lên là được [xoay vòng vòng], buổi tối ăn lẩu quán vỉa hè, thịt gà ăn rất ngon, cũng có ăn rau, cô giáo nói người bạn nhỏ không thể kén ăn #nhật ký của Tinh Tinh#

Hai tấm hình đi kèm, một tấm là đứng đối diện gương chụp, cho thấy áo khoác mới của mình, mặt bị hình biểu cảm che lại, bối cảnh cũng bị làm mờ.

Tấm thứ hai thì chính là hình nồi lẩu, nhìn vào có vẻ rất ngon.

Nhật ký đăng không được bao lâu, thì đã có rất nhiều bình luận.

"A tôi chết rồi, bảo bối Tinh Tinh thật đáng yêu, nhỏ nhỏ xinh xinh!"

"Ha ha ha, đồ có hình Ultraman, em trai tôi cũng có một cái như vậy, quả nhiên người bạn nhỏ đều tin tưởng ánh sáng!"

"Chỉ có tôi chú ý đến điện thoại thôi sao, kiểu mới nhất, mua hai cái, tính theo dung lượng thấp nhất, cũng phải 10 ngàn tệ trở lên, muốn biết Tiểu Tinh Tinh kiếm tiền như thế nào, online đợi, vô cùng gấp, hu hu hu!"

Bình Luận (0)
Comment