Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 300

Chương 300 -
Chương 300 -

"Lần này ai may mắn trúng giải, nhanh ra nhận thưởng!"

Ngày hôm sau Lạc Tinh Dữ thấy được bình luận này có chút mơ hồ, xem không hiểu, dạo một vòng trong khu bình luận, mới biết đầu đuôi mọi chuyện.

Thì ra nhật ký hôm trước, hình cá nướng đăng lên bị người bản xứ Xuân Sơn trên mang nhận ra.

Tài khoản Đảo nhỏ Tinh Tinh đã có hơn một trăm vạn fan, trong đó một phần là người địa phương Xuân Sơn.

Mọi người đều rất tò mò cá nướng ngon mà cậu bé đã ăn, vì vậy đặc biệt ghé đến.

Vốn dĩ cửa tiệm này đã làm ăn không tệ, ngày hôm qua lập tức tăng lên gấp bốn lần, đông như trẩy hội, xếp hàng dài.

Mới đầu ông chủ còn có chút buồn bực, sao lại có nhiều khách như thế, sau đó từ trong miệng của vị khách biết tiệm mình được một tài khoản hot trên mạng lật thẻ, thuộc về trúng giải thưởng bất ngờ.

--

Thoáng cái mười ngày nghỉ lễ Trung thu + Quốc Khanh đã kết thúc.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Lạc Tinh Dữ trừ làm bài tập, luyện chữ, vẽ tranh, ngồi tĩnh tọa ra, những thời gian khác đều đi theo Lạc Văn Thư chạy khắp nơi.

Chẳng phân biệt được ban ngày hay là ban đêm.

Lấy miếu Nguyên Phúc làm trung tâm, thăm dò phạm vi 100 km trong toàn bộ ngoại ô phía Nam, bắt một đống lớn các loại yêu ma quỷ quái.

Những quỷ hồn không tính là đặc biệt xấu thì đều đưa đến U minh.

Còn quỷ hồn dính quá nhiều mạng người, trực tiếp đánh chết tại chỗ.

Mấy ngày tiếp theo, Lạc Tinh Dữ đã có thể độc lập xử lý những chuyện liên quan đến quỷ hồn.

Bùa bình an bán được hai mươi mấy tấm, tiền tiết kiệm cũng thêm mấy trăm ngàn tệ.

Bởi vì cuộc sống ngày nghỉ quá mức vui vẻ, buổi sáng Kim Hữu Tiền đưa Lạc Tinh Dữ đi nhà trẻ, cậu bé còn có chút không quen.

Chẳng qua sau khi đến nhà trẻ, rất nhanh đã bắt đầu chơi đùa vui vẻ với những người bạn nhỏ khác.

Cùng lúc đó, Lạc Văn Thư cầm ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian của Lạc Tinh Dữ, đi tìm Tạ Phỉ, muốn một đạo thủ lệnh, rồi sau đó mở quỷ môn, mượn con đường U minh, đi đến tỉnh Vinh cách xa Xuân Sơn.

Trước tiên cô đi đến nhà họ Chu.

Chuyến đi này, cô có mang theo món đồ chơi lúc trước ném cho Kim Hữu Tiền.

Thời tiết nơi này cũng âm trầm, tầng mây rũ thấp, nhìn dáng vẻ lúc nào cũng có thể mưa xuống.

Biệt thự nhà họ Chu dán giấy niêm phong, nhưng ở một góc khó phát hiện, có gắn một cái máy camera, người của cảnh sát cũng thỉnh thoảng đến đây một chuyện, định điều tra tìm manh mối.

Lạc Văn Thư che giấu thân thể và hơi thở, tùy ý đi dạo một vòng trong biệt thự nhà họ Chu, cuối cùng đi vào căn phòng của Chu Nhược Ngọc.

"Mặc dù chưa từng thấy qua vật kia, nhưng ta có một loại trực giác, ngươi và nó đến từ cùng một nơi, trên lý thuyết mà nói, hẳn là có biết một chút đối với nó đúng không..."

Lời này của cô, là nói với món đồ chơi kia, nói đúng hơn là nói với thứ bị phong ấn trong món đồ chơi.

Giờ phút này nó đang treo lơ lửng trên không trung.

"Nói với ta một chút đi." Lạc Văn Thư nhìn nó.

"Tất nhiên ngươi cũng có thể từ chối, hậu quả sao..." Cô cười một tiếng.

Sau khi cô nói xong, bầu không khí yên lặng thật lâu, lúc cô hơi mất chút kiên nhẫn, rốt cuộc món đồ chơi kia cũng đáp lại.

Nó truyền cho Lạc Văn Thư một đoạn tin tức, lấy phương thức ảo cảnh, cho cô vị trí và cảnh tượng đại khái.

"Rất thức thời." Lạc Văn Thư nhẹ nhàng nói một câu, rồi sau đó dựa theo chỉ dẫn, mất hơn một tiếng đồng hồ, tìm được một nơi.

Đó là một cái thôn, dựa núi gần sông, không tính là đặc biệt giàu có, nhưng cũng không nghèo.

Bình thường, rất bình thường không có chuyện gì cả.

Lạc Văn Thư dùng thần thức thăm dò toàn thôn, ngay cả núi và sông cũng không bỏ qua, nhưng cũng không phát hiện sự tồn tại của bất kỳ sinh vật dị loại nào.

Chẳng qua cũng không phải không có thu hoạch, cô cảm thấy có một khí tức sinh vật quỷ dị, vô cùng yếu ớt, chứng minh nó đã từng đến chỗ này.

Lạc Văn Thư định đi xem một chút, lúc này có một đoàn người đi về phía cô.

Đi tuốt ở đằng trước là một người phụ nữ trung niên, trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời trang, trên chân mang đôi giày cao gót, vừa đi vừa nói chuyện với những người bên cạnh.

"Đại sư, chính là căn nhà ngói dưới chân núi trước mặt này, mấy ngày trước Dương Tử của nhà chúng tôi đến chỗ này chơi, vốn dĩ đang rất tốt, chỉ là đi đến chỗ này một chuyến, trở về không được bao lâu xảy ra vấn đề, cả người vô tri vô giác, gọi nó cũng không nghe, còn làm chuyện nguy hiểm nữa..."

Đối tượng nói chuyện của người phụ nữ là một người trung niên mặc một bộ quần áo ba-đơ-xuy màu đỏ nhạt, năm mươi tuổi, tóc mai đã bạc, đặc biệt nhất là khuôn mặt của ông ta, hình như một con mắt có vấn đề, đeo chụp mắt.

"Trước tiên đi xem một chút." Ông ta nhìn theo hướng ngón tay người phụ nữ chỉ.

Trong đội ngũ còn có hai người già lớn tuổi hơn, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn.

Đoàn người đi ngang qua người Lạc Văn Thư.

Cô suy nghĩ hai giây, sau đó đi theo sau bọn họ.

Đi bảy tám phút, dọc theo con đường mòn quanh co khúc khủy, trước mắt chính là một căn nhà ngói được xây dưới chân núi trong miệng của người phụ nữ kia, tường là dùng đá xây lên không phải là gạch, xung quanh mọc đầy cỏ dại, rất phát triển, nóc nhà và vách tường đều có đầy dây mây và giây leo, có thể thấy căn nhà này đã có chút năm tháng, hơn nữa có một đoạn thời gian không có ai ở.

Cửa lớn làm bằng sắt có chút rỉ sắt, đang đóng, nhưng không có khóa.

Đoàn người đi đến, đẩy cửa đi vào.

Lạc Văn Thư cũng đi vào theo.

"Xin hỏi cô là?" Người phụ nữ trung niên lễ phép dò hỏi.

Thật ra từ rất sớm bọn họ đã chú ý đến có người đi theo phía sau, chẳng qua cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao chỗ đó có một con đường mòn, bọn họ có thể đi vào, người khác cũng có thể đi.

Bình Luận (0)
Comment