Chẳng qua không ngờ đến, người này lại theo vào nhà.
Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Tôi nghe người khác nói căn nhà này có chút kỳ lạ, cho nên đến xem một chút."
Đám người phụ nữ trung niên nghe được câu trả lời, sửng sốt một chút, không đợi kịp phản ứng, bỗng nhiên phía sau căn nhà, truyền đến một âm thanh cổ quái.
Tiếng động đó truyền từ bên phải căn nhà.
Nơi đó có một cái cửa sổ, là loại cửa sổ thủy tinh khung gỗ lưu hành lúc trước, sau khi đã trải qua dầm mưa dãi nắng thời gian lâu, khung cửa sổ đã có chút mục nát, kính thủy tinh cũng bởi vì thời gian dài không xử lý, dính đầy bụi và vết bẩn.
Hơn nữa trên tường có đầy dây thực vật rũ xuống, che mất nửa cửa sổ, cho dù đứng ở bên cạnh cửa sổ, cũng gần như không nhìn thấy tình huống bên trong, chứ đừng nói đến đoàn người còn đang ở trong sân.
Tiếng động kia rất kỳ lạ, giống như là tiếng người bị bóp cổ phát ra, ưm ưm a a, lại giống như là người đã gần chết, dùng hết sức kêu gào một tiếng, khàn khàn, nghe không rõ ràng.
Rất khó hình dung chính xác được là tiếng gì.
Bỗng nhiên nghe thấy, chỉ cảm thấy có chút sợ hãi.
Lạc Văn Thư hơi liếc nhìn qua bên kia một chút, vẻ mặt không thay đổi, trong mắt cũng không có chút gợn sóng nào, giống như không nghe thấy gì cả.
Mà những người khác ở chỗ này, lại không bình tĩnh được như cô.
Người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời trang, tên là Cao Tiểu Huệ, hai người già đồng hành là ba mẹ chồng của bà ấy.
Người đàn ông mang chụp mắt họ Củng, người xung quanh gọi ông ấy là Củng tiên sinh, hoặc là Củng đại sư.
Đám người của bọn họ đến đây vì con trai Cao Tân Dương của Cao Tiểu Huệ.
Ví trí của căn nhà ngói này tương đối hẻo lánh, lưng dựa vào núi lớn, phía trước có một mảnh ruộng đồng lớn, hai bên trái phải cách nhà người khác rất xa.
Nhà đã bỏ hoang rất lâu, thời tiết âm trầm, ánh sáng bên ngoài có thể nhìn thấy sự mờ tối trong căn nhà, hơn nữa vốn dĩ trong lòng bọn họ có chuyện cất giấu, sau khi nghe được âm thanh này, đều bị giật mình, vẻ mặt có chút hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Không chỉ có một nhà Cao Tiểu Huệ, thân thể của đại sư họ Củng gì đó kia cũng hơi run rẩy mấy cái không dễ phát hiện.
"Đại sư, cái này... cái này có phải hay không?" Nhất thời Cao Tiểu Huệ cũng không quan tâm đến người đến xem náo nhiệt là Lạc Văn Thư, vẻ mặt hoảng hốt xoay người lại, cẩn thận hỏi, thậm chí không dám nói ra từ kia.
"Khẳng định vấn đề ở chỗ này!" Bà cụ lui về phía sau Củng đại sư, hơi có chút cảm giác an toàn, lúc bà ấy nhìn cái cửa sổ kia, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi hơn, lại có chút căm hận, "Đại sư, ngài nhanh ra tay đi, thu phục thứ bên trong, như vậy Dương Tử của chúng tôi cũng sẽ tốt lên!"
Lúc này Củng đại sư là người đứng trước nhất.
Ba đôi mắt nhìn về phía ông ta, cùng với chỗ cái cửa sổ kia.
"Là có chút kỳ quái..." Vẻ mặt của Củng đại sư cũng có chút cứng ngắc, nhưng giọng nói nghe vào giống như thật sự có chuyện.
Ông ta nhìn căn nhà trước mặt, khóc không ra nước mắt, tốn sức bịa ra câu đầu tiên, câu tiếp theo cũng không biết phải nói như thế nào.
Bởi vì ông ta không phải đại sư gì cả, mà là một tên lừa gạt.
Củng đại sư có một cái tên rất quê mùa, gọi là Củng Đại Cường, mấy năm trước, ông ta còn là một người bảo vệ cửa ở một tiểu khu.
Lúc ông ta còn nhỏ, chỉ thích nghe người già trong thôn kể mấy chuyện linh dị thần quái, trước kia ở trong báo và tạp chí, cũng đọc rất nhiều câu chuyện theo thể loại này, ông ta có thể đọc qua đọc lại, đọc nhiều lần mà không biết chán.
Cho đến năm bốn mươi mấy tuổi, Củng Đại Cường cũng chỉ là một người bình thường, ở trong một căn nhà rách nát do ba mẹ già để lại, quần áo giày dép cộng lại trên người không vượt qua hai trăm tệ, điện thoại di động cũng là điện thoại trả góp...
Sau đó internet phát triển, lúc ông ta xem video, bất ngờ nhìn thấy một tài khoản coi bói cho người ta, lúc đó đời người của ông ta thay đổi.
Củng Đại Cường lắc mình một cái trở thành Củng đại sư, ở bên ngoài tuyên bố mình cô đơn và mù một mắt là vì theo dõi thiên cơ mà trả giá cao.
Ông ta luôn miệng nói một ít lời huyền dịu khó giải thích, thật thật giả giả, để cho người ta khó mà phân rõ, hơn nữa ông ta coi bói trừ tà, luôn là làm việc trước rồi mới thu tiền, coi không trúng không lấy tiền.
Chỉ như vậy, dần cũng tích góp được mấy khách quen.
Củng Đại Cường giả thần giả quỷ mấy năm, chưa bao giờ gặp trúng chuyện linh dị thật sự, cho tới nay ông ta vẫn nghi ngờ trong lòng, trên thế giới này rốt cuộc có thứ như quỷ hay không.
Lần này Cao Tiểu Huệ đến tìm ông ta, sau khi nói tình huống của con trai trong nhà, vốn dĩ Củng Đại Cường không định nhận chuyện này, bởi vì bệnh viện tốt nhất trong tỉnh cũng không khám ra được bệnh gì, ông ta chỉ là một thần côn, thì càng không có cách nào.
Nhưng Cao Tiểu Huệ cho quá nhiều tiền.
Củng Đại Cường suy nghĩ, dù sao thì cứ đến chỗ nông thôn này một chuyến, phần lớn đoạn đường đều là xe đón xe đưa, ông ta cũng không mệt mỏi gì.
Ông ta định lúc đến sẽ nhìn ngắm xung quanh một chút, nói mấy lời như có như không, đọc một ít lời nguyền rủa, đốt bùa gì đó, lại biểu diễn một chút, là có thể đi về.
Ông ta chính là đánh cược vận may.
Trong thời gian này lỡ như đứa bé tốt lên, đó chính là công lao của ông ta, có thể kiểm được một số tiền lớn.
Nếu không được, vậy thì nói mình đã cố gắng hết sức, để cho phụ huynh tìm người cao nhân khác, ông ta không lấy một đồng nào.
Kết quả không nghĩ đến, mới vừa đến, ông ta còn chưa làm cái gì, đã xảy ra biến cố.