Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 302

Chương 302 -
Chương 302 -

Tiếng nói bên trong kia cũng không biết là thứ gì phát ra, rất kinh khủng, dù sao ông ta cũng không muốn vào.

Nhưng người đi cùng, không phải phụ nữ thì chính là người già, cũng không thể trông cậy vào bọn họ dẫn đầu làm tiên phong đi vào trước.

"Phong thủy của căn nhà này, có chỗ kỳ lạ lớn, cô nhìn núi phía sau này, từ chỗ cao nhìn từ xa, giống như có một con mãnh thú đang ẩn núp, miệng mở to như chậu máu..." Ông ta nhớ lại câu chuyện kinh dị mà mình xem lúc trước, bắt đầu bịa chuyện.

Vừa nói trong lòng vừa hối hận, sớm biết không để cho tài xế ở lại, nếu không lúc này có người dẫn đầu đi vào rồi.

Củng Đại Cường nói được một nửa, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.

"Các người là ai? Ở chỗ này làm gì?"

Giọng nói này có chút già nua, vang lên thình lình ở sau lưng, vốn dĩ đoàn người đang căng thẳng tinh thần, thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, hoảng sợ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bên ngoài cánh cửa lớn rỉ sét, chẳng biết lúc nào có một ông cụ đứng ở chỗ đó, thân thể gầy nhom lưng còng, tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, trên làn da có rất nhiều vết đồi mồi.

Đoàn người Cao Tiểu Huệ còn có chút chưa bình tĩnh lại được, ai cũng không mở miệng nói chuyện, hơn nữa cũng không biết phải nói cái gì.

Chỉ đứng ở bên trong nhìn ông cụ ngoài cửa.

Lúc này có một giọng nói lạnh nhạt vang lên, "Ông ơi, chúng tôi là từ bên ngoài đến, nghe nói căn nhà này có chút kỳ lạ, cho nên đến xem một chút."

Người nói chuyện là Lạc Văn Thư, cô vừa nói chuyện với ông lão ở bên ngoài, vừa đi đến bên chỗ của Cao Tiểu Huệ, tiếp tục nói, "Đứa bé nhà bà ấy, mấy ngày trước bị hoảng sợ ở chỗ này, tình huống không được tốt lắm, lo lắng gặp phải thứ đồ gì đó không sạch sẽ, tìm một vị thầy bói đến xem một chút."

Cao Tiểu Huệ nghe vậy vô cùng kinh ngạc nhìn Lạc Văn Thư một cái.

Ông cụ ở bên ngoài nhìn người trong sân, giọng nói tràn đầy không vui, "Nói bậy bạ gì đó!"

Ông cụ từ từ đi vào, trong tay còn cầm hộp đựng cơm bằng thép không gỉ, "Các người ở chỗ nào nghe người ta nói mê sáng khua môi múa mép như vậy?! Bé Tĩnh chỉ là thân thể không thoải mái, trở về quê quán tịnh dưỡng mà thôi.”

Củng Đại Cường nghe được lời này, đã biết, trong nhà này có người ở, không phải thứ lộn xộn gì.

Nhất thời ông ta không sợ nữa, nhưng còn có chút nghi ngờ, "Chú này, mới vừa rồi tôi ở chỗ này nghe được âm thanh truyền từ bên trong, chú nói tình huống của bé Tĩnh không được tốt, cô gái nhỏ là bị bệnh gì? Tôi biết mấy bác sĩ..."

Mấy năm này Củng Đại Cường cũng không phải lăn lộn không có thu hoạch gì, bản lĩnh trừ tà coi bói thì đúng là không có, nhưng quan hệ giao tiếp lại được mở rộng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đây là bản lĩnh hạng nhất của ông ta.

Vài ba lời của ông ta, đã làm cho ông cụ sửng sốt một chút, sau đó nói tình huống của người trong nhà cho ông ta biết.

Chuyện liên quan đến người trong căn nhà này, thật ra cũng không có chuyện gì đáng nói, là một cô gái nhỏ tên là Lâm Tĩnh, ba mẹ qua đời trước, được chị gái nuôi lớn.

Sau khi Lâm Tĩnh tốt nghiệp cấp ba cũng không thi đại học, nói là làm việc trong nội thành, cụ thể là làm việc gì cũng không biết.

Mấy ngày trước, anh rể của Lâm Tĩnh mang người về, nói bị bệnh gì đó, lo lắng bị lây, để cho Lâm Tĩnh ở bên này trước.

Nhà của ông cụ ở bên cạnh, anh rể của Lâm Tĩnh cho một ít tiền, để cho ông cụ mỗi ngày đưa hai bữa cơm đến, đặt ở trước cửa là được.

Trong mấy ngày nay, ông cụ cũng chỉ gặp Lâm Tĩnh có một lần.

Vốn dĩ thị lực của ông cụ cũng không quá tốt, nhìn từ xa xa không rõ ràng lắm, hình như Lâm Tĩnh rất sợ người, thấy ông cụ, lập tức chui vào trong nhà, đóng cửa thật chặt.

Sở dĩ nói chỗ Lâm Tĩnh không có chuyện gì đáng nói, bởi vì cô ấy không có quan hệ gì với chuyện mà con trai của Cao Tiểu Huệ gặp phải.

Ông cụ nói cho Củng Đại Cường, nói con trai của Cao Tiểu Huệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất có thể là bởi vì một chuyện khác.

“Tôi có chút ấn tượng đối với đứa bé trong hình này, ít ngày trước, tôi có thấy thằng bé, rất cao gầy tong teo, mang mắt kiếng, cậu bé đi theo mấy người trẻ tuổi trong thôn đến chỗ này chơi, đi khắp nơi, sau đó tôi nghe người khác nói, những đứa bé kia, không biết trời cao đất rộng, trò gì cũng dám chơi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện..."

Tình huồng này, Cao Tiểu Huệ không biết gì cả.

Bà ấy chỉ nhớ, lúc con trai Cao Tân Dương đi ra ngoài chơi, có nói với bà ấy là đi cùng với bạn học ra ngoài cắm trại.

Nhưng sau khi chuyện xảy ra, bà ấy ở trong nhóm chat lớp hỏi thăm một lần, mọi người đều không biết chuyện này.

Khi đó Cao Tiểu Huệ cho rằng trẻ con sợ gách trách nhiệm gì đó, gạt không nói cho người lớn biết, loại chuyện này bà ấy cũng không có cách nào.

"Đại sư, phải làm thế nào đây?" Cao Tiểu Huệ nhìn về phía Củng Đại Cường.

Củng Đại Cường chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong sân, vẻ mặt nặng nề, hình như đang suy nghĩ đến một vấn đề khó khăn nào đó, "Khó trách sau khi tôi đến chỗ này, luôn cảm giác có gì đó không đúng, có thể là phương hướng xảy ra vấn đề..."

Ông ta nhìn Cao Tiểu Huệ nói, "Mặc kệ như thế nào, biểu hiện của đứa bé trong hình điện thoại, lúc đó nó đã đến nơi này, chúng ta đi hỏi người trong nhà một chút, nhìn xem ngày đó cô gái đó có nghe hay thấy thứ gì không."

Ông ta mới vừa nói xong, chỉ nghe được tiếng kỳ quái lúc trước lại truyền ra từ trong nhà.

Cho dù đã biết bên trong là người, Củng Đại Cường vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn qua, bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Bình Luận (0)
Comment