Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 303

Chương 303 -
Chương 303 -

Chỉ thấy người phụ nữ trẻ tuổi đi theo bọn họ đến đây, chẳng biết lúc nào đã đi đến trước cửa chính, đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa lập tức mở ra.

Ngay sau đó, cô đi vào.

Cửa lập tức bị đóng lại.

Tất cả mọi chuyện đều yên lặng không có tiếng động, nếu như không phải nhìn thấy, hoàn toàn không phát hiện ra được.

Nhìn từ phương hướng này, trong khe cửa đen nhánh một mảnh.

Đám người Cao Tiểu Huệ cũng nhìn thấy, nhất thời ngẩn ra, một lát sau mới hoàn hồn lại, "Đại sư, cô gái này?"

Mặc dù Củng Đại Cường không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng ông ta chỉ mong có người đi dò đường thay mình, "Không biết, chờ cô gái đó đi ra rồi lại nói."

Trong phòng.

Ánh sáng rất mờ tối, người bình thường đi vào cũng chỉ có thể nhìn thấy được đường nét đại khái, chẳng qua đối với Lạc Văn Thư mà nói, cũng không ảnh hưởng gì.

Nơi này chính là nơi cô theo dõi được khí tức dị loại lưu lại.

"Tất tất tốt tốt...."

Cô nghe được tiếng động rất nhỏ, từ trong phòng bên phải của căn nhà truyền đến, giống như có rất nhiều con sâu đang bò lúc nhúc.

Cửa phòng khép hờ.

Lạc Văn Thư đi đến, đứng ở cạnh cửa, xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp, thấy một bóng người, trên người có rất nhiều sâu đang bò.

Tình huống trong phòng, trong dự đoán của Lạc Văn Thư.

Trước đó lúc ở thôn Cây Hòe cô tự tay bắt được một dị loại, sau đó thì lại từ chỗ của Tạ Phỉ biết được tình huống liên quan đến Chu Nhược Ngọc, đối với loại vật này cũng xem như có chút hiểu biết.

Bọn nó giống như là một vật làm ô nhiễm rất mạnh, không chỉ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tinh thần của nhân loại, ngay cả thân thể cũng sẽ chịu ô nhiễm.

Dị loại chạy trốn từ trong bụng của Chu Nhược Ngọc, để lại một đống sâu.

Lạc Văn Thư đi theo Tạ Phỉ đến đại lao của U minh xem qua.

Lính coi ngục, vô cùng nhiệt tình hiếu khách, lúc sắp đi tặng cho cô một con, nói cầm chơi.

Lúc ấy cô đứng ở chỗ đó, nhìn con sâu dài xấu xí buồn nôn điên cuồng giãy giụa trong tay của lính coi ngục, thiếu chút nữa không nhịn được mà lộ vẻ ghét bỏ.

Cuối cùng là Tạ Phỉ đứng ra, vung tay áo lên, thay cô nhận món quà quái dị này.

Sau khi từ quỷ môn trở lại nhân gian, Lạc Văn Thư cũng không nhắc đến món quà kia, Tạ Phỉ cũng biết điều làm như không xảy ra chuyện gì, sau khi lịch sự tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.

Lạc Văn Thư nghi nghờ, bộ quần áo kia, đoán chừng Tạ Phỉ sẽ không bao giờ mặc nữa.

Cái loại sâu đó, gần giống với những con sâu lúc nhúc trong căn phòng này.

Lớn rất dài, có màu đỏ, nhìn giống như con giun đang bò, thật ra phía dưới bụng có hai hàng chân.

Mặt ngoài thân thể của nó có một lớp vảy rậm rạp che lấp, phía dưới lớp vảy cất giấy vô số râu nhỏ dài như sợi tơ, có thể cắm rể vào máu thịt hút chất dinh dưỡng, tự làm bổ mình.

Trên đầu của sâu có miệng, trong miệng là hàm rằng nhỏ sắc bén, không có mắt, toàn thể nhìn vào vô cùng quái dị.

Trong góc tối của căn phòng, một cô gái trẻ tuổi ngồi co ro, có vẻ là Lâm Tĩnh mà ông cụ kia nhắc đến.

Những con sâu quái dị kia, giống như từng sợi dây màu đỏ, quấn đầy thân thể của cô ấy, hơn nữa không ngừng di động.

Tóc của cô ấy xõa tung xốc xếch, trên mặt là vẻ kinh hoàng, mắt mở rất lớn, chỉ có tròng trắng, không thấy con người.

"Ách... Ưm... A... A...a..."

Cô ấy há miệng, phát ra từng tiếng quỷ dị.

Lạc Văn Thư đẩy cửa đi vào, trong quá trình này không có phát ra chút âm thanh nào, nhưng hình như những con sâu kia lại phát hiện ra, ngừng động tác lại.

Bọn nó vẫn quấn quanh thân thể của Lâm Tĩnh, dồn dập ngẩng đầu lên, nhìn về phía phương hướng của cô.

Nhưng lại không phát hiện được gì.

Còn có mấy con sâu bò xuống, thân thể giãy giụa trên đất, bơi đến bên cạnh cửa, từng con một, chồng lên nhau, dựng thành một con sâu dài đến cửa, chậm rãi đóng cửa lại.

Lạc Văn Thư đứng ở bên cạnh, chỉ là thân hình và hơi thở đều đã bị che giấu, thấy một màn này, không nhịn được mà nhếch miệng.

Hiển nhiên những con sâu này có trí thông minh, nhưng cũng không nhiều.

Trạng thái bây giờ của Lâm Tĩnh rất đặc biệt, thuộc về giữa hư và thật.

Dáng vẻ bây giờ của cô ấy, vừa có thể nhìn thành thật, cũng có thể thay đổi thành giả.

Lạc Văn Thư vòng qua đám sâu đóng cửa xong bò trở về, đi đến bên cạnh Lâm Tĩnh, hơi cúi người xuống, đưa tay ra, đặt lên mi tâm của cô ấy.

Một chút ánh sáng yếu ớt sáng lên, nhưng trong nháy mắt đã tắt.

Trong phòng, hình như đám sâu cảm ứng được, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện được cái gì.

Nhưng giây tiếp theo, bọn nó lập tức phát hiện, hoàn cảnh trong phòng thay đổi.

Bầu trời rũ thấp, tầng mây bao phủ, cả thế giới giống như biến thành một màu đỏ như máu.

Từ xa nhìn lại, vô số cây cột máu tươi, nối liền trời đất.

Đi vào nhìn kỹ, những cây cột lớn kia thật ra là do một đống sâu dài màu đỏ tạo thành, từng con sâu một, vặn vẹo quấn quít chung một chỗ, không ngừng leo lên cao.

Đây là một nơi của ảo cảnh tinh thần.

Chính xác mà nói, là ảo cảnh tinh thần của Lâm Tĩnh.

Vốn Lạc Văn Thư cho rằng, thứ chạy mất trong bụng của Chu Nhược Ngọc, chỉ là lúc trước tình cờ đi ngang qua nơi này.

Nhưng sau khi thấy Lâm Tĩnh, cô cũng biết, không phải như vậy.

Bởi vì những con sâu dài quỷ dị này, số lượng của bọn nó nhiều như thế, có thể chất đống của căn phòng, nhưng tất cả bọn nó cộng lại, cũng không mãnh liệt bằng khí tức dị loại trên người Lâm Tĩnh.

Lạc Văn Thư suy đoán, trước khi Lâm Tĩnh đến chỗ này, có thể đã từng tiếp xúc gần với dị loại.

Hoàn cảnh ảo cảnh chỗ này, cùng với hoàn cảnh quỷ vực trong thôn Cây Hòe, gần tương đương nhau ---

Vẫn làm cho người ta nhìn vào cảm thấy buồn nôn.

Bình Luận (0)
Comment