Trên đất rậm rạp chằng chịt đều là sâu dài màu đỏ quỷ dị.
Ngay cả chân, Lạc Văn Thư cũng không muốn đặt xuống.
Cô cho mình một kết giới vây xung quanh, cả người treo lơ lửng trên không trung, di chuyển theo sự du động của làn sóng sâu, ánh mắt thăm dò khắp nơi, rất nhanh đã tìm được phương hướng.
Xuyên qua trung tâm ảo cảnh, đi tới ranh giới, có một cột sâu nhỏ hơn rất nhiều những cây cột khác, hơn nữa không có nối lên trời.
Sâu dài tạo thành cây cột này, so với những cây cột khác, cũng đều nóng nảy hơn rất nhiều, lúc di chuyển, thậm chí còn cắn xé lẫn nhau, máu tươi chảy ra khắp nơi.
Bởi vì bọn nó khác với những con sâu khác.
Những còn khác đều là cố gắng leo lên phía trên, mà mục tiêu của bọn sâu này, thì là xuyên qua thân thể của đồng loại biến thành một bức tường, đi vào tận cùng bên trong của cây cột.
"Lâm Tĩnh." Lạc Văn Thư kêu một tiếng.
Những con sâu này dừng lại trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy gì cả.
Bọn nó thu đầu lại, tiếp tục liều mạng với đồng loại.
Bỗng nhiên, một ánh sáng màu vàng sáng lên, đó là linh lực hóa thành lưỡi dao, từ chỗ nào đó chém hai nhát, lúc chém đến trước cây cột này, bỗng nhiên chia ra, biến thành vô số quang nhận, toàn bộ chém đứt những con sâu dài bò trên cây cột này.
Từng đoạn thân thể của sâu rơi xuống, giống như một trận mưa màu đỏ.
Bộ dạng thật của cây cột cũng lộ ra.
Cái này giống như một đường ống xù xí không được đều, bề ngoài lồi lõm, lên lên xuống xuống, toàn thân nửa trong suốt, bên trong phủ một ít mạch máu nhỏ như lông tơ, từng mảnh từng mảnh, loáng thoáng có thể thấy bên trong có một người, tay chân bị buộc chặc, treo ở chính giữa.
Xem khuôn mặt, là Lâm Tĩnh go rúc trong một góc của căn phòng tràn đầy bóng tối.
"Lâm Tĩnh." Lạc Văn Thư lại kêu một tiếng.
Trong cây cột nửa trong sốt, người bị trói hình như nghe được âm thanh, mí mắt run rẩy, nhưng cuối cùng cũng không thể mở ra được.
Cùng lúc đó, toàn bộ không gian đều trở nên xao động.
Hình như những con sâu của những nơi khác phát hiện sự dị thường chỗ này, từng con một, hội tụ thành một mảnh đại dương màu đỏ, trào về phía bên này.
Hình như bóng người trong cây cột cũng có phát hiện, rõ ràng thân thể đang run rẩy, nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên thống khổ.
"Chỉ là ảo ảnh mà thôi." Lạc Văn Thư, "Nơi này là ảo cảnh tinh thần, tất cả đều là giả, không chỉ có như vậy, những gì mà cô trải qua lúc trước, cũng chỉ là ảo giác."
Lạc Văn Thư vừa nói vừa giơ tay vẽ bùa.
Linh lực xen lẫn chút thần lực, nhìn thì chỉ là một ánh sáng rất nhỏ, nhưng lại giống như đốm lửa cháy trong đồng cỏ.
Sau khi bùa chú được hình thành, trong nháy mắt nổ tung.
Ánh sáng càng trở nên nhỏ hơn, mắt thường gần như không thể nhìn thấy được.
Giống như mưa phùn nhỏ, chậm rãi rơi xuống.
Ở trên đất, những con sâu dài kia điên cuồng bò loạn, giống như cỏ dại khô ráo của mùa thu bị đốt cháy khi ánh sáng nhạt của bùa chú rơi xuống.
Một con hai con ba con...
Chỉ là trong chớp mắt, xung quanh đã biến thành một biển lửa, hơn nữa nhanh chóng lan tràn ra.
Sâu dài màu đỏ không ngừng lăn lộn giãy giụa bên trong ngọn lửa, trong nháy mắt thân xác bị đốt sạch, hóa thành một vũng máu, đối với ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt này mà nói, giống như sáp chảy của cây nến, làm cho ngọn lửa càng cháy càng mạnh.
"Cô nhìn đi, không có gì uy hiếp được cô." Lạc Văn Thư bình tĩnh nói.
"Thậm chí bọn nó còn không thể đến gần cô được."
Hình như bị sự bình tĩnh này lây qua, Lâm Tĩnh bên trong cây cột cũng dần trở nên bình tĩnh lại, một lát sau, cô ấy chậm rãi mở mắt ra.
Trong thế giới hiện thực, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Có một con sâu lọt lưới, đầu óc của nó không được tốt lắm, cũng không nhận ra sự dị thường của đồng loại, vòng quanh một vòng lên cổ mảnh khảnh của Lâm Tĩnh, từ vị trí sau tai, bò đến chỗ cằm, lại leo lên cằm, dựng ở mép miệng, giống như ngắm nhìn cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau, hình như nó đã có quyết định, đang chuẩn bị chui vào.
"Tỉnh lại đi." Bỗng nhiên bên trong phòng vang lên một âm thanh,
Cùng lúc đó thân thể Lâm Tĩnh chui rúc trong góc bỗng nhiên động đậy.
Đi đôi với động tác của cô ấy, con sâu kia trong nháy mắt biến mất không thấy dấu vết.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt của Lâm Tĩnh đã khôi phục lại bình thường.
Vẻ mặt cũng từ sự kinh hoàng lúc đầu biến thành mờ mịt.
Ánh mắt của loài người, dưới hoàn cảnh mờ tối, rất khó nhìn rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái.
Cô ấy đảo mắt nhìn một vòng, rồi sau đó phát hiện ở mặt bên hình như có một người đang đứng, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Nhưng cảm xúc sợ còn chưa kịp dâng lên, đã nghe được một giọng nói vang lên, "Là tôi, đừng sợ."
Theo lý mà nói, loại chuyện này, rõ ràng phải là sợ hơn mới đúng.
Nhưng Lâm Tĩnh phát hiện, mình thật sự không sợ nữa.
Giọng nói này, cho cô ấy một loại cảm giác an toàn chưa từng có, giống như đã nghe được ở trong giấc mơ.
Đó là một ác mộng dài đằng đằng, đồng thời còn rất đáng sợ, cô ấy không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ nhớ cả thế giới là một màu đỏ tươi, còn có một mảnh đại dương màu đỏ di chuyển...
"Đều đã trôi qua, không cần nhớ lại." Giọng nói kia lại vang lên.
"... Được." Lâm Tĩnh yên lặng trong chốc lát, cũng thật sự không nghĩ nữa.
"Trước tiên đi rửa mặt một chút đi, tôi ở phòng khách chờ cô, có một ít chuyện cần hỏi cô."
Nhất thời Lâm Tĩnh không kịp phản ứng lại, qua mấy giây sau, phát hiện hình tượng bây giờ của mình có chút tệ hại, tóc rối bời giống như tổ chim, rúc ở trong góc, đoán chừng bị dính không ít mạng nhện và bụi bặm. Cô ấy có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy từ trong góc.