Có lẽ vì giữ một tư thế trong thời gian quá dài, thân thể có chút cứng ngắc, tứ chi tê dại, nhất thời cô ấy không đứng vững, mắt thấy sắp ngã xuống.
Nhưng người bên cạnh bỗng nhiên vươn tay đỡ cô ấy một cái.
Đó là một đôi tay ấm áp, giống như ánh mắt trời phá vỡ tầng mây mùa đông, chiếu xuống.
Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy, cả người vô cùng âm áp.
"Cảm... Cảm ơn..." Cô ấy nhỏ giọng nói.
Bởi vì điều kiện trong nhà cũng có hạn, Lâm Tĩnh chỉ là dùng tay cào tóc, dùng dây thun cột lên, lại dùng nước trong rửa mặt xúc miệng, trước sau chỉ tốn năm phút, sau đó lập tức trở về phòng khách.
Trong phòng khách vẫn mờ tối, nhưng tốt hơn nhiều góc xó xỉnh ở trong phòng, cô ấy miễn cưỡng thấy rõ bộ dạng của đối phương, là một người phụ nữ trẻ tuổi, bên ngoài khoác một cái áo khoác, bên trong là một cái váy dài.
Cô ngồi trong phòng khách nhiều năm không dọn dẹp rất tùy ý, một đống bụi thật dày trên ghế salon, hình như không ghét bỏ chút nào.
Căn nhà cũ nát này, bởi vì cô đến, hình như có thêm một tầng ánh sáng đặc biệt.
"Xin... Xin chào." Lâm Tĩnh có chắp lắp bắp chào hỏi.
"Tôi là Lạc Văn Thư, theo dõi một thứ đặc biệt đến chỗ này, cô không cần phải nhớ lại bọn nó, tôi chỉ muốn biết, trước khi cô về đây đã xảy ra chuyện gì."
Giọng nói của Lạc Văn Thư lạnh nhạt, nghe vào không có chút cảm xúc nào.
Vốn dĩ Lâm Tĩnh đang thấp thõm, dần cũng bình tĩnh lại.
"Đến chỗ này, ngồi xuống từ từ nói."
Cô ấy nghe lời, ngồi xuống bên cạnh.
Lâm Tĩnh bắt đầu cố gắng nhớ lại.
Trí nhớ của cô ấy có chút thiếu sót, không nhớ mình đến chỗ này bằng cách nào, thậm chí lúc đầu cũng không kịp phản ứng nơi này là đâu, chờ thấy rõ bố trí và một ít thứ trong nhà, mới ý thức được nhà cũ ở nông thôn.
"Tôi nhớ, ngày đó tôi nhận được tiền lương, giống như lúc trước, đi siêu thị mua rất nhiều thứ, xách đến nhà chị của tôi, đi thăm Bối Bối..."
Ngày đó Lâm Tĩnh tan làm tương đối sớm, cô ấy có chìa khóa của nhà chị gái, không cần gõ cửa, tự mình mở cửa đi vào.
Cô ấy đứng ở chỗ huyền quan đổi giày, kêu hai tiếng, không có ai trả lời, cho là trong nhà không có người.
Cô ấy xách đồ đi vào phòng bếp, chuẩn bị phân loại nguyên liệu để trong tủ lạnh, kết quả đi được một nửa, bỗng nhiên nghe được từ trong phòng cuối hành lang, truyền ra tiếng động kỳ quái.
Đó là phòng của cháu gái.
"Bối Bối, cháu ở nhà sao?"
Sau khi Lâm Tĩnh bỏ đồ xuống, gọi tên cháu gái, đi đến căn phòng kia.
Cửa kẹp hờ, vốn dĩ cô ấy định gõ cửa, nâng tay lên, trong lúc lơ đãng nhìn về phía bên trong phòng.
"Tôi nhìn thấy Bối Bối nằm trên giường, trên chân quấn đầu thứ màu đỏ..."
Bối Bối chỉ nhỏ hơn Lâm Tĩnh 5 tuổi, năm nay 16 tuổi, mới vừa lên lớp 11.
Từ trong khe cửa, Lâm Tĩnh nhìn thứ thứ đồ màu đỏ đó, cho là ruy băng gì đó, bọn nó đang động, cô ấy cũng cho rằng Bối Bối đang làm cái gì đó.
"Bối Bối, dì vào nhé." Lâm Tĩnh vừa nói chuyện, đẩy cửa phòng, đi vào trong.
"Sao lại nhiều ruy băng như vậy..."
Khắp phòng đều là thứ đồ màu đỏ, trên giường, trên đất, trên tường...
Nhất thời Lâm Tĩnh hoảng sợ, vốn dĩ cô ấy còn muốn hỏi Bối Bối đang làm gì, nhưng nói được một nửa, bỗng nhiên cả người cứng đờ.
Bởi vì cô ấy phát hiện, những thứ kia hoàn toàn không phải là ruy băng gì đó, mà là từng con sâu, giống như một con rắn ngọa nguậy, từ bốn phương tám hướng, hội tụ lên giường.
Bối Bối nằm trên giường, cái bụng nhô lên thật cao, giống như phụ nữ mang thai sắp sinh, hơn nữa còn là loại mang thai nhiều con, lớn đến mức đáng sợ.
Con sâu dài màu đỏ bò đầy lên người cô bé, chỉ có mặt và bụng là lộ ra ngoài..
"Sau đó tôi thấy trong bụng của Bối Bối có một khối nhô ra, giống như có vật gì đó hoạt động ở bên trong, rất nhanh lại chuyển đến những nơi khác..."
Trí nhớ của Lâm Tĩnh bị chặn ở chỗ này, sau đó xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không biết.
"Bối Bối..." Lâm Tĩnh lẩm bẩm hai chữ này, vẻ mặt cũng lập tức trở nên kinh khủng, cô ấy nhìn về phía Lạc Văn Thư ngồi bên cạnh, "Đại sư, cô có thể cứu được Bối Bối không? Tôi bây giờ không có bao nhiêu tiền, nhưng tôi sẽ đi kiếm, mặc kệ là bao nhiêu tiền, cầu xin cô nhanh cứu Bối bối!"
Ba năm trước, chị đột nhiên phát bệnh rồi mất, đứa bé mà chị ấy để lại, là người thân duy nhất trên đời này của Lâm Tĩnh, phàm là có chút hy vọng, mặc kệ trả giá như thế nào, cô ấy cũng phải bảo vệ Bối Bối thật tốt!
Lạc Văn Thư nghe xong Lâm Tĩnh kể lại chuyện lúc trước, hỏi cô, "Cái ngày mà cô gặp Bối Bối lần cuối, là lúc nào?"
Lâm Tĩnh cố gắng nhớ lại, "Đại khái là nửa tháng trước đi, bởi vì chị... Không còn nữa, tôi cũng ngại cứ chạy đến nhà anh rể, một tháng chỉ đi hai ba lần, đi thăm Bối Bối một chút, mang một ít đồ ăn cho con bé."
Lạc Văn Thư gật đầu, nhìn Lâm Tĩnh, nói, "Tôi cùng cô đi xem một chút, nhưng kết quả như thế nào, tôi không thể đảm bảo được."
"Không cần tiền của cô."
Lâm Tĩnh nghe xong sửng sốt một chút.
---
Trong sân, mắt thấy người phụ nữ đi theo sau bọn họ đã đi vào được mười mấy phút rồi, mới đầu còn có thể nghe được tiếng động kỳ lạ từ trong cửa sổ bên phải phát ra, qua hai phút sau, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe được.
Tĩnh lặng, tối đen, cảm giác còn kinh khủng hơn so với trước kia.
Một nhà Cao Tiểu Huệ lượn vòng tại chỗ, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Còn Củng Đại Cường, mặt ngoài nhìn vào rất là bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng vô cùng đau khổ.
"Đại sư..." Quả thật Cao Tiểu Huệ có chút không nhịn nổi, kêu một tiếng, nhìn về phía cửa đóng chặc của căn nhà ngói cũ.
Cũng Đại Cường nghe vậy, vẻ mặt hơi cứng đờ.
Thật ra ông ta còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải xử lý như thế nào, chỉ có thể trì hoãn thời gian như trước, nhưng Cao Tiểu Huệ đã lên tiếng, cũng không thể tiếp tục được.