Dù ông ta không thu tiền chuyến này, nhưng nếu có danh tiếng xấu truyền ra, vậy coi như mất nhiều còn hơn được.
Vì vậy ông ta vô cùng không tình nguyện nói ra một câu, "Vào xem một chút..."
Kết quả còn chưa nói xong, chỉ thấy cửa đóng chặc bên trong mở ra, người phụ nữ trẻ tuổi đi vào lúc trước đã đi ra.
Áo khoác mà cô mặc lúc trước không thấy, trên người chỉ có một chiếc váy dài có tay áo màu nhạt, trong thời tiết này, có chút phong phanh.
Ngay sau đó, thấy một bóng người nhỏ nhắn từ bên trong đi ra, áo khoác trên người, bất ngờ chính là ác khoác của cô gái trẻ mặc lúc trước.
"Bé Tĩnh, cháu đây là khỏe rồi." Ông cụ thấy bóng người đi ra sau, vẻ mặt vui vẻ, lại có chút lo lắng.
"Vâng, đã tốt rồi ạ." Lâm Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, nói cảm ơn với ông cụ, "Cảm ơn ông mấy ngày nay luôn chăm sóc cháu!"
Trong những ngày qua, phần lớn thời gian cô ấy luôn ở trong trạng thái không có ý thức, chỉ có một số ít thời gian là thanh tỉnh, biết ông cụ hàng xóm vẫn luôn đưa cơm cho mình.
Lúc hai người nói chuyện, Lạc Văn Thư đi đến trước mặt Cao Tiểu Huệ, "Bà Cao, tình huống của con trai bà, tôi đã biết đại khái, cũng có chín phần nắm chắc có thể giải quyết được phiền phức trên người của cậu bé."
Cao Tiểu Huệ không ngờ sẽ nghe được lời này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau khi phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ.
Lạc Văn Thư có thể đoán được bà ấy đang suy ghĩ gì trong lòng, giải thích, "Bà yên tâm, tôi sẽ không đòi tiền của bà, chỉ là muốn nhờ bà đưa tôi và cô Lâm trở về nội thành một chuyến, tôi xử lý chuyện của cô ấy xong, sẽ đi thăm con trai của bà."
Vị trí của thôn này cũng không tính quá lệch so với trung tâm, nhưng cũng không tiện đón xe.
Lạc Văn Thư mang theo ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian của Lạc Tinh Dữ, trái lại có thể mở quỷ môn ra, nhưng đây không phải là Xuân Sơn, cũng không phải là địa bàn của Tạ Phỉ, cũng không phải là địa bàn của cô, hơn nữa lại là ban ngày, vẫn nên thu liễm một chút.
Còn về chuyện của Cao Tiểu Huệ, vốn dĩ cô đã định quản.
Mặc kệ là lấy thân phận là người tu hành, hay là thần linh được người ta cung phụng hương khói, gặp loại chuyện này, chỉ cần người bị không phải là loại đại gian đại ác, tội không thể tha thứ, đều sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.
Cao Tiểu Huệ vẫn rất nghi ngờ, chủ yếu là tự bà ấy dẫn đại sư đến đây, bỗng nhiên có người đến cướp việc, rất kỳ quái.
Càng kỳ quái hơn chính là, đại sư lại không bày tỏ gì.
Chỉ nghe đối phương tiếp tục nói, "Công việc này Củng đại sư đã làm được ba tháng bảy năm, dính quá nhiều nhân quả, không thích hợp nhúng tay vào chuyện này... Tôi nói đúng không, Củng tiên sinh?"
Vốn dĩ trong lòng Củng Đại Cường rất tức giận.
Đúng là ông ta là một tên lừa gạt, không có bản lĩnh thật sự, nhưng cô gái trẻ tuổi này, lại càng không được, sao cô dám cướp chuyện làm ăn của ông ta?
Nhưng không đợi ông ta phát tác, đã nghe đối phương vạch trần gốc gác của ông ta.
Ba tháng bảy năm, đây chính là thời gian ông ta từ bảo vệ của tiểu khu chuyển thành cao nhân huyền học, nhắc đến cũng trùng hợp.
Thậm chí Củng Đại Cường còn có chút cảm kích, bởi vì đối phương không có vạch trần ông ta, nói chuyện cũng vô cùng uyển chuyển, còn tìm xong cả nấc thang để cho ông ta đi xuống nữa.
"Vốn dĩ tôi không định quản chuyện này, chẳng qua thấy đứa bé đáng thương, bây giờ nếu có người thích hợp, cứ giao cho cô gái này làm đi." Củng Đại Cường rất thức thời, đẩy chuyện này ra.
Lại nói tiếp, "Tiểu Cao à, cô đừng thấy vị đạo hữu này tuổi con trẻ mà không tin, bây giờ khác với trước kia, người phải mở rộng tầm nhìn, dù sao cũng có một ngày những người già như chúng tôi sẽ biến mất, tương lai cuối cùng là của người trẻ tuổi!"
Vốn dĩ trong lòng Cao Tiểu Huệ còn có chút nghi ngờ, bị những lời này làm cho biến mất hết, bà ấy dùng thái độ đối xử với Củng Đại Cường nói với Lạc Văn Thư, "Đại sư, vậy thì làm phiền cô."
Tất nhiên, bà ấy dễ dàng tin tưởng như vậy, trừ lời của Củng Đại Cường, một nhân tố khác rất quan trọng, chính là Lạc Văn Thư nói không lấy tiền.
Mặc dù không rõ ràng làm chuyện này không thành là không cần tiền, hay là hoàn toàn không thu tiền, nhưng mặc kệ thế nào, đối với một nhà Cao Tiểu Huệ mà nói, đều có thể chấp nhận được.
Củng Đại Cường muốn số điện thoại của Lạc Văn Thư, sau đó liền chắp tay sau lưng rời đi, bảo là muốn đi xung quanh thôn một chút.
Lạc Văn Thư và Lâm Tĩnh, ngồi trên xe Cao Tiểu Huệ, trở về nội thành.
Đi đến nhà anh rể của Lâm Tĩnh trước.
Đậu xe ở dưới lầu, Lạc Văn Thư để cho một nhà Cao Tiểu Huệ chờ trong xe, hoặc là đi dạo ở gần đó cũng được, cô dẫn Lâm Tĩnh lên lầu.
Nhà không có thang máy, lần năm, phòng 501
Bây giờ Lâm Tĩnh không có chìa khóa, đang chuẩn bị gõ cửa.
"Nhà không có người." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa đưa tay nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động một cái, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ vang lên, cửa chống trộm đã được mở ra.
Cô đi vào trước.
Lâm Tĩnh đứng sững sốt ở cửa mấy giây, mới đi theo vào, thuận tay đóng cửa lại.
Lại nhìn tình huống trong phòng, gần như không khác với những gì cô ấy nhìn thấy lúc trước.
Lạc Văn Thư xuyên qua phòng khách, đi thẳng đến gian phòng cuối hàng lang.
Lâm Tĩnh nói qua, nơi đó là phòng của Bối Bối.
Lạc Văn Thư cũng cảm nhận được khí tức của dị loại.
Đẩy cửa ra, trong phòng, nhìn vào cũng không có chỗ dị thường quá lớn, cửa sổ đóng chặc, rèm cửa sổ cũng được kéo, ánh sáng hơi mờ tối, khăn trải giường nhìn rất loạn, giống như có người đã ở phía trên điên cuồng giãy giụa.
Nhưng dưới thị giác của người tu hành, là hình ảnh có chút quỷ dị.