Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 307

Chương 307 -
Chương 307 -

Trong phòng còn có sâu dài màu đỏ, số ít thì núp trong góc, phần lớn tụ tập trên giường, vây quanh một nơi, không ngừng di chuyển.

Đó là một bãi máu đã khô, màu phơi ra là màu đỏ đậm ám trầm, dưới hoàn cảnh mờ tối, gần giống như màu đen vậy.

Máu tươi văng khắp nơi, không chỉ trên giường, mà còn trên tường, rèm cửa sổ, cửa tủ quần áo, trên đất...

Có thể tưởng tượng được, nơi này từng xảy ra một màn vô cùng thảm thiết.

Đối với một màn đáng sợ này Lâm Tĩnh lại không nhìn thấy, cô ấy đi theo Lạc Văn Thư vào trong phòng, theo bản năng nhìn cái giường trống trơn, "Ngày đó, Bối Bối nằm ở chỗ đó..."

Chỉ chốc lát sau, cô ấy hơi nhíu mày, "Mùi vị gì vậy?"

Lạc Văn Thư nhìn những miếng thịt vụn khả nghi rải rác khắp phòng, không lựa chọn nói ra.

Tình huống trong phòng rất đặc biệt, trừ những con sâu màu đỏ, còn có âm khí để lại, hơn nữa rất mãnh liệt.

Chứng minh nơi này, trừ dị loại, còn có sự tồn tại của oán khí quỷ hồn nồng đậm.

Trong lòng Lạc Văn Thư có chút suy đoán, nhưng đầu mối hiện tại có, không đủ để kiếm chứng.

Vì vậy cô lấy ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian của Lạc Tinh Dữ, dùng linh lực thúc giục.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng bỗng nhiên có một trận gió thổi đến, rèm cửa sổ cũng lay động.

Lâm Tĩnh cảm thấy nhiệt độ trong phòng, hình như trở nên thấp hơn.

"Đại sư..." Cô ấy theo bản năng nhìn về phía Lạc Văn Thư.

"Cô đi phòng khách chờ tôi, tôi có chút việc cần hỏi." Lạc Văn Thư nói.

Lâm Tĩnh gật đầu một cái, nghe lời đi ra ngoài, sau khi đến phòng khách, chậm chạp kịp phản ứng lại, trong nhà bây giờ chỉ có hai người cô ấy và đại sư, đại sư bảo cô ấy đi ra, đó là muốn hỏi chuyện với ai?

Trong phòng, Tạ Phỉ đi ra từ trong quỷ môn, vốn dĩ muốn hỏi Lạc Văn Thư tìm mình có chuyện gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lập tức đã nhận ra dị thường.

"Những con sâu này...."Anh nhìn sâu dài màu đỏ để lại trên giường và trong góc phòng, hơi nhíu mày lại.

"Dị loại chạy từ trong bụng của Chu Nhược Ngọc, đã từng tới chỗ này, có lẽ là đã tìm được cơ thể mẹ mới..." Lạc Văn Thư đi thẳng vào vấn đề, nói tình huống cô biết và suy đoán của mình cho Tạ Phỉ.

"Rất có khả năng cô bé gọi là Bối Bối ở chỗ này đã không còn nữa, như vậy, muốn tìm dấu vết trên linh hồn của cô bé có tỷ lệ rất nhỏ, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần." Lạc Văn Thư tính một quẻ, kết quả trống rỗng, nhưng cũng có một ý nghĩa khác, chỉ cần không phải là câu trả lời phủ định, vậy đại biểu có hy vọng.

Cô nhìn Tạ Phỉ, "Tôi muốn kính nhờ Tạ đại nhân, giao thiệp với Vô Thường ở chỗ này, hỏi thử có biết thông tin liên quan gì về Bối Bối hay không."

Tạ Phỉ nhìn Lạc Văn Thư, lẳng lặng nghe cô nói xong.

Có một cái chớp mắt, trong đầu anh có một suy nghĩ, cảm thấy mình thật sự giống như một công cụ hình người, hơn nữa còn là công cụ hình người đặc biệt gọi thì đến đuổi thì đi.

Lại nhìn Lạc Văn Thư, cô dùng công cụ hình người là anh rất thuận tay, cái loại thái độ tự nhiên đó, giống như là nên làm vậy.

"Sao vậy, Tạ đại nhân?" Đại khái là không nghe được lời đáp lại của anh, vẻ mặt của cô có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi.

"Không có gì." Tạ Phỉ lắc đầu, "Vậy ta đi hỏi."

"Làm phiền Tạ đại nhân." Cô nói.

"Nên làm." Tạ Phỉ đáp lại.

Đây cũng không phải là lời khách sáo, mà là sự thật.

Mặc dù nơi này đã không phải là Xuân Sơn, theo lý mà nói, chuyện xảy ra trong khu vực này, không rơi lên đầu của anh.

Nhưng chuyện này, có quan hệ đến thôn Cây Hòe.

Lạc Văn Thư một mình đến đây, tìm được đầu mối rất quan trọng, tương đương với việc đã giúp đỡ anh rất nhiều.

Nhắc đến, anh là người nên cảm ơn mới đúng.

Sau khi trao đổi đơn giản, Tạ Phỉ mở quỷ môn rời đi.

Lạc Văn Thư từ trong phòng đi ra, Lâm Tĩnh ngồi trên ghế salon lập tức đứng dậy, giọng điệu có chít lo lắng, "Đại sư, tình huống như thế nào?"

"Tôi đã nhờ người đi tìm rồi, chuyện này cần một chút thời gian, nhưng kết quả có thể sẽ không tốt, cô cẩn phải chuẩn bị tâm lý." Chuyện đã đến bước này, Lạc Văn Thư không tính giấu diếm tiếp, hơi uyển chuyển nhắc nhở.

Lâm Tĩnh nghe vậy, trong nháy mắt trái tim trở nên đau nhói, hốc mắt cũng không bị khống chế mà đỏ lên.

"Bối Bối..."

Bên kia, rất nhanh Tạ Phỉ đã tìm được chỗ ở Vô Thường của tòa thành thị này.

"Chao ôi, đây không phải là Tạ Phỉ sao, ngọn gió nào thổi ngài đến tệ xá của ta thế?" Ở thật xa, đã nghe được một giọng nói âm dương quái khí vang lên.

Người nói chính là Bạch Vô Thường ở chỗ này, cũng họ Tạ, tên Gia Thạch, cao gầy teo, tướng mạo bình thường, cả người mặc quần áo màu trắng, ngồi sau bàn, hơi nhìn về phía bên này.

Tạ Phỉ xem như không nghe thấy, giọng nói vẫn giống như bình thường, "Hôm nay đến quấy rầy, là có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, tôi muốn tìm một cô gái nhỏ..."

Tạ Gia Thạch không đợi anh nói xong, đã ngắc lời, "Tìm người đến đồn công an, tới chỗ ta làm gì?"

"Rất có thể cô gái đó đã chết, ta muốn tìm là linh hồn của cô ấy, cô ấy tên là Lưu Nhã Minh, ngày sinh bát tự..." Tạ Phỉ vẫn rất bình tĩnh, một lèo nói xong hết.

Nhất thời Tạ Gia Thạch cảm thấy không thú vị, đổi một tư thế, vẫn không nhìn thẳng vào mắt Tạ Phỉ, "Đều là Vô Thường, anh hẳn biết, công việc chỗ của ta cũng rất bận rộn, mà chuyện tìm linh hồn lại rất phiền phức..."

"Cậu ra giá đi." Lúc trước Tạ Phỉ làm thịt không ít người, ở mặt này có kinh nghiệm vô cùng phong phú, tất nhiên biết ý của đối phương.

Tạ Gia Thạch đã chuẩn bị nói một cái giá không hạn độ, bỗng nhiên ý thức được gì đó, nghi ngờ quan sát Tạ Phỉ, "Đây có chút không giống với phong cách của anh, hơn nữa ta cũng không nghe được tiếng gió nào, theo lý mà nói anh không nên xuất hiện ở chỗ này mới đúng..."

Bình Luận (0)
Comment