Anh ta vừa nói vừa đứng lên từ chỗ ngồi, chớp mắt một cái đã đi đến bên cạnh Tạ Phỉ, sau khi vòng quanh một vòng xung quanh Tạ Phỉ, lỗ mũi hơi giật giật, rồi sau đó nói, "Người muốn tìm người, không phải là anh đi, Tạ Phỉ?"
Không đợi Tạ Phỉ đáp lại, anh ta lại trở về ngồi xuống sau bàn, một tiểu quỷ bỗng nhiên xuất hiện ở một bên, cung kính dò hỏi, "Đại nhân có gì phân phó?"
"Tìm xem thử gần đây trong nhóm linh hồn mới thu, có một cô gái nhỏ nào tên là Lưu Nhã Minh, ngày sinh bát tự là..." Tạ Gia Thạch phân phó.
Hiệu suất làm việc của địa phủ U minh cùng với nhân gian gần giống nhau.
Nếu như là theo trình tự bình thường, không nói có thể thành hay không, một vòng đi xuống, cũng là mười ngày nửa tháng.
Nhưng nếu cấp trên tự mình phân phó, trên lý thuyết tốc tốc độ sẽ nhanh hơn, gần như một lát là xong.
Sau khi tiểu quỹ nhận cộng việc, lui sang một bên bắt đầu công việc tại chỗ.
Rất nhanh, liền thấy từng đoàn ánh sáng truyền đến từ chỗ tiểu quỷ.
Mới đầu Tạ Phỉ không biết tại sao một giây trước đồng nghiệp còn là bộ dạng trả giá, bỗng nhiên thái độ thay đổi, trực tiếp giúp đỡ.
Một lát sau, chỉ nghe được tiểu quỷ bị gọi đến kàm việc kêu lên, "Đại nhân, đã tìm được!"
Đi đôi với tiếng nói, một góc của quỷ môn mở ra, một tên tiểu quỷ khác dẫn theo một quỷ hồn từ bên trong đi ra.
Tạ Gia Thạch nói, "Đây chính là người anh muốn tìm."
Tạ Phỉ đang muốn nói cảm ơn, lại nghe Tạ Gia Thạch nói tiếp, "Đi thôi."
Tạ Phỉ: "...?"
Một lát sau, Lạc Văn Thư nhìn thấy ba bóng người đi ra từ quỷ môn, yên lặng hai giây, nhìn về phía Tạ Phỉ, hỏi, "Tạ đại nhân, đây là...?"
Tạ Phỉ mặt không cảm xúc, "Ta cũng không biết."
"Ta là Tạ Gia Thạch - Vô Thường của Nghi Ngốc này, ngưỡng mộ đại danh của Lạc Huyền sư đã lâu, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên kinh vi thiên nhân như trong truyền thuyết." Tạ Gia Thạch cũng không để ý, tự giới thiệu mình xong, sau đó đẩy linh hồn sau lưng ra ngoài, nói tiếp: "Ta biết Lạc huyền sư tìm người, vì vậy lập tức mang theo đến, làm quà chịu lỗi vì lỗ mãng đến gặp, mong rằng Lạc huyền sư có thể thứ lỗi."
Tạ Phỉ: "....???"
Cậu có muốn nghe lại, rốt cuộc cậu đang nói gì không?
Vốn dĩ Lạc Văn Thư có chút bất ngờ, nhưng nghe xong lời này, trong lòng đã có tính toán.
Cô cười một tiếng với Tạ Gia Thạch, "Cảm ơn."
Tạ Phỉ nhìn hai người này, có một cái chớp mắt, cảm thấy mình là người ngoài không hòa hợp với nhóm được.
Lạc Văn Thư gọi Lâm Tĩnh đến, "Tôi tìm được Bối Bối rồi, cô nhìn thử có phải hay không."
Lâm Tĩnh nghe như vậy thì sững sốt một chút, còn chưa kịp suy nghĩ ra, đã nghe Lạc Văn Thư lại nói, "Nhắm mắt lại."
Cô ấy theo bản năng nghe lời, rồi sau đó cảm giác được ngón tay mang theo nhiệt độ, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của mình.
"Có thể mở mắt được rồi."
Vì vậy Lâm Tĩnh mở mắt ra, chỉ thấy vốn dĩ phòng khách vắng vẻ, bỗng nhiên có thêm mấy người, có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ trắng, cô ấy sợ hết hồn, ngay sau đó bị một bóng dáng gầy nhỏ khác hấp dẫn sự chú ý.
Đó là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, cột tóc đuôi ngựa, mặc một cái váy hoa nhí, đứng ở chỗ đó, mặt mũi ngây thơ, một đôi mắt trống rỗng vô hồn.
"Bối Bối!"
Lâm Tĩnh vừa gọi vừa bước nhanh về phía trước, muộn đụng chạm vào bóng người kia, sau khi tay sờ lên lại trực tiếp xuyên qua.
"Bối Bối..." Cô ấy không tin, lại thử mấy lần, đều là như vậy, vì vậy nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Thư, "Đại sư, tại sao có thể như vậy?"
Lúc hỏi ra vấn đề này, thật ra trong lòng cô ấy đã có một suy đoán mơ hồ.
Lạc Văn Thư nhìn về phía Tạ Gia thạch, anh ta đưa tay đặt lên mi tâm của cô bé, rồi sau đó thu hồi lại.
Chỉ thấy vốn dĩ đôi mắt trống rỗng của cô bé dần trở nên có thần, cho người ta có một cảm giác búp bê tinh xảo bỗng nhiên sống lại.
Ánh mắt của cô bé có chút mê mang, dần trở nên rõ ràng, ngắm nhìn xung quanh, lúc nhìn về phía Lâm Tĩnh, trong mắt có một tia chán ghét không dễ phát hiện, "Dì lại đến nhà tôi làm gì?"
Sau khi nói xong, lại nhìn ba người trong phòng khách, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, giọng nói hơi cao một chút, "Bọn họ là ai? Tại sao dì lại mang bọn họ đến nhà tôi?"
"Bối Bối, cháu... Không sao chứ?" Lâm Tĩnh quan tâm hỏi, "Ngày đó dì đến nhà, thấy..."
Cô ấy còn chưa nói xong, chợt nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng động, là có người dùng chìa khóa mở cửa.
Lâm Tĩnh nghe tiếng, vẻ mặt có chút hốt hoảng, "Đại sư..."
Trái lại là Bối Bối, lập tức có chỗ dựa, giọng nói có chút bén nhọn, "Nhật định là ba trở về! Có phải dì chột dạ đúng không? Lêu lổng với mấy loại người không đứng đắn ở bên ngoài, lúc này còn dám dẫn đến nhà tôi, lập tức ba sẽ nhìn thấy được, biết dì là một người phụ nữ không có nhân phẩm, sẽ không còn thích dì nữa!"
Lúc cô bé nói chuyện, cửa mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào.
"Anh rể..."
"Ba!"
Giọng nói của Lâm Tĩnh và Bối Bối gần như vang lên đồng thời, một người thì hơi có vẻ do dự, một người thì có chút hưng phấn.
Nhưng người đàn ông giống như không nghe thấy có người đang gọi mình, vẻ mặt như bình thường, đi thẳng vào phòng.
Lâm Tĩnh và Bối Bối đều ngẩn ra.
Bối Bối phục hồi lại tinh thần trước, vừa bay về phía căn phòng kia, vừa la lớn, "Ba! Ba nhìn dì ta đi! Mang theo hai người đàn ông trở về, hoàn toàn không phải là thứ tốt lành gì!"
Phòng rối bời, người đàn ông cố gắng tìm đồ gì đó, hoàn toàn không quan tâm đến Bối Bối.
"Ba! Ba!"
Đứng ở bên ngoài phòng, Lâm Tĩnh ý thức được gì đó, hốc mắt lập tức đỏ lên, "Đại sư, Bối Bối nó... Có phải là..."
Lạc Văn Thư gật đầu, "Ừ, tôi từ U minh tìm được linh hồn của cô bé."