Nhưng vận may của nó không tốt, trong bụng của Bối Bối có khí tức của quỷ anh, hấp dẫn người tu hành ở gần đó, đó là một ông cụ, tu vi không địch lại quỷ anh và dị loại, nhưng trước khi chết, cưỡng ép đưa linh hồn của Bối Bối xuống U minh, rồi sau đó mình thị bị dị loại ăn sạch sẽ.
Còn về Lâm Tĩnh, sau khi tiếp xúc với dị loại còn có thể sống sót, là bởi vì cô ấy bị xem là cơ thể mẹ dự bị mới.
Lạc Văn Thư không nghĩ đến trong này còn dính đến mạng người, cô rủ mi mắt, tiếc cho ông cụ kia.
Loại chuyện này, Tạ Phỉ cũng không biết an ủi như thế nào, sau khi yên lặng một lát, nói đến chính sự, định phân tán sự chú ý, "Dị loại lưu Lâm Tĩnh lại trong thôn, có lẽ còn sẽ trở về, chúng ta có thể tương kế tựu kế, há miệng chờ sung rụng, ý của cô thế nào?"
"Ừ." Lạc Văn Thư lên tiếng đáp lại.
Giờ phút này Tạ Gia Thạch cũng không cười đùa hí hửng nữa, giọng điệu nghiêm túc, "Hai vị có cần gì, có thể nói với ta."
Lạc Văn Thư lễ phép nói cảm ơn, rồi sau đó nhìn Tạ Phỉ, "Chuyện còn sót lại, làm phiền Tạ đại nhân xử lý một chút, đợi một lát tôi còn có chuyện phải làm."
Chuyện Lâm Tĩnh tiếp xúc với dị loại, tạm thời chấm dứt ở đây, sau này cần làm gì phải xem tình huống mà quyết định, không phải là chuyện có thể giải quyết trong chốc lát.
Vì vậy Lạc Văn Thư quyết định vứt chuyện này cho Tạ Phỉ quản, dù sao sau chuyện của Lâm Tĩnh, còn có chuyện một nhà Cao Tiểu Huệ chờ ở dưới lầu chờ cô giải quyết.
Ảo cảnh kết thúc rất lâu, Lâm Tĩnh vẫn không thể tiếp nhận được, mình ở chỗ này đã thấy được những chuyện ly kỳ hoang đường, còn có hình ảnh làm cho người ta buồn nôn.
Trong đó chuyện làm cho cô ấy hận nhất, chính là cái chết của chị.
Chị mới là người thân duy nhất trên thế giới này của Lâm Tĩnh.
Cho tới bây giờ cô ấy luôn đối xử tốt với Bối Bối, là bởi vì Bối Bối là con của chị gái, nếu như bỏ qua tầng quan hệ này, Bối Bối cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường giống với những người khác đối với cô ấy mà thôi.
"Gọi điện thoại báo cảnh sát đi." Bỗng nhiên, có một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Rồi sau đó Lâm Tĩnh phục hồi lại tinh thần từ trong thống khổ, cả người có chút mê màng, "Báo cảnh sát?"
"Ừ, nói cô đến nhà thăm cháu gái, phát hiện trong phòng cô bé đều là máu, lo lắng cô bé xảy ra chuyện gì." Lạc Văn Thư nói.
Vết máu trong phòng vẫn còn tồn tại, chỉ là bị dị loại dùng thủ đoạn đặc biệt che giấu, nhưng tương đối qua loa lấy lệ, cho nên trước đó Lâm Tĩnh đi vào phòng, có thể ngửi được một cổ mùi thối.
Lạc Văn Thư kính nhờ Tạ Phỉ xử lý mấy con sâu dài màu đỏ trong phòng.
Tạ Phỉ mặt không cảm xúc làm theo.
Sau đó cô khu trừ âm khí lưu lại trong phòng, lại phá phương pháp che dấu của dị loại, dáng vẻ vốn có của căn phòng lập tức hiện ra.
Đầy sàn nhà đều là vết máu đã khô, mảnh vụn tay chân tán loạn, một cổ mùi thối mãnh liệt bộc phát, vọt ra khỏi phòng, rất nhanh đã lan tràn khắp căn nhà.
"Ọe ----"
Mới vừa rồi Lâm Tĩnh báo cảnh sát dựa theo lời của Lạc Văn Thư, sau đó có lẽ vì bị cái mùi này kích thích, hoặc có lẽ vì hình ảnh buồn nôn lúc trước nhìn thấy, cô ấy không nhịn được điên cuồng nôn ói.
"Cô cứ ở chỗ này chờ đi, rất nhanh cảnh sát sẽ tới, đến lúc đó không cần nhắc đến tôi, cùng với chuyện liên quan đến tôi, những chuyện mà đôi cha con kia làm, có một bộ phận bị thu hình lại, có lẽ cảnh sát sẽ tìm được, nếu như bị bỏ quên, cô nhắc nhở một chút là được."
"Lâm Tĩnh, những chuyện này đúng là rất tệ đối với cô, nhưng đã qua rồi, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, rời khỏi nơi này, đi một nơi không có ai biết đến cô, bắt đầu lại cuộc sống mới, được chứ?"
"...Được."
---
Lạc Văn Thư xuống lầu, ngồi lên xe của Cao Tiểu Huệ, mới vừa ra khỏi cửa tiểu khu, đã thấy được xe cảnh sát từ bên ngoài chạy vài.
Trên đường có mấy người già, là người sống trong tiểu khu, trên mặt tràn đầy vẻ hóng chuyện, ông một câu tôi một câu trao đổi với nhau.
Nếu là bình thường, có thể Cao Tiểu Huệ cũng sẽ tò mò đi xem một chút, nhưng hôm nay hoặc là nói gần đây bà ấy đều không có tâm trạng này.
Chuyện của con trai Cao Tân Dương vẫn luôn đè trong lòng, không chỉ có bà ấy, những người khác trong nhà cũng vậy, mấy ngày nay đều ngủ không được ngon.
"Đại sư, Dương Tử nhà chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?" Bà ấy hỏi, giọng nói không chắc chắn lắm.
"Ừ." Lạc Văn Thư nói.
Một chữ rất đơn giản, giọng điệu bình thường, nhưng Cao Tiểu Huệ nghe vào, có một loại cảm giác yên tâm khó hiểu.
Lái xe hơn một giờ, mới đến bệnh viên Cao Tân Dương nằm.
Trên đường đến đây, ba mẹ chồng của Cao Tiểu Huệ đã nói đơn giản tình huống của Cao Tân Dương cho Lạc Văn Thư.
"Từ nhỏ Dương Tử đã hoạt bát hướng ngoại, mấy ngày trước nghỉ lễ Trung thu Quốc Khánh, thằng bé mang theo túi du lịch, đựng rất nhiều thứ, nói là đi cắm trại ở bên ngoài với bạn học."
"Lúc ấy chúng tôi lắng dã ngoại không an toàn, hỏi nhiều đôi câu, nghe thằng bé nói là ở xung quanh trong thôn, sẽ không chạy loạn, mới yên tâm..."
Kết quả vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Ngày đó trước khi chuyện xảy ra, chúng tôi có gọi điện thoại video với Dương Tử, lúc ấy thằng bé còn rất tốt, cười híp mắt hỏi chúng tôi ăn cơm chưa, nói một lát nữa sẽ đi chơi..."
Sau đó không bao lâu, Cao Tiểu Huệ xem vòng bạn bè của Cao Tân Dương, bài đăng mới nhất là một video ngắn, bên trong chính là căn nhà ngói mà lúc trước bọn họ và Củng Hưng Cường đi xem.
"Đêm hôm đó, Dương Tử trở về nhà, lúc ấy chúng tôi cảm thấy tình huống của thằng bé không đúng lắm, cả người ngơ ngác, tinh thần hoảng hốt, kêu mấy tiếng thằng bé mới có phản ứng, hỏi sao đột nhiên lại trở về, qua rất lâu thằng bé mới hàm hồ nói thân thể không được thoải mái, cho nên giải tán về trước..."