Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 311

Chương 311 -
Chương 311 -

Cao Tân Dương nói mình rất mệt mỏi, cõng túi trở về phòng.

Ngày hôm sau cho đến buổi trưa, Cao Tiểu Huệ mới đi gọi cậu bé dậy ăn cơm.

Gõ cửa không đáp lại, vì vậy bà ấy đẩy cửa đi vào, nhìn một vòng phát hiện trong phòng không có người.

Cao Tiểu Huệ cho là con trai của mình vào lúc mình không chú ý, đi ra ngoài, đang nghĩ có nên họi điện thoại hỏi một chút không, kết quả sau khi gọi, nghe được tiếng chuông vang lên trong phòng.

"... Lúc ấy tôi sửng sốt một chút, tiếng chuông kia là ở trên giường, tôi cho rằng thằng bé bỏ quên điện thoại ở nhà, nhưng đến gần mới phát hiện, tiếng chuông là từ dưới giường truyền ra."

Cao Tiểu Huệ cũng không suy nghĩ nhiều, khụy gối xuống, thân thể dán sát sàn nhà, nhìn xuống gầm gường.

"... Dương Tử, Dương Tử nó nằm nghiêng ở dưới giường, mắt mở thật to, nhìn chằm chằm vào tôi."

Cao Tiểu Huệ nói đến chỗ này, thân thể không tự giác rùng mình một cái.

Tình hình lúc đó quá quỷ dị, lúc đó điện thoại của Cao Tân Dương đang sáng, là ánh sáng màu xanh, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt của cậu bé, trong nháy mắt đó, Cao Tiểu Huệ sợ hết hồn.

Mà loại sợ hãi này rất nhanh bị một cảm xúc khác đè xuống.

"Lúc ấy tôi cho rằng Dương Tử xảy ra chuyện, vội vàng gọi những người khác trong nhà, khiêng giường ra, kéo thằng bé ra ngoài..."

Kết quả khi được kéo ra ngoài, Cao Tân Dương hơi chớp mắt, nhìn người trong phòng, mê mang hỏi một câu, "Mẹ, tại sao mọi người lại ở trong phòng của con?"

Sau đó Cao Tiểu Huệ có hỏi đến, cậu bé hoàn toàn không nhớ cái gì cả, hơn nữa còn bày tỏ nghi ngờ chuyện mình ngủ dưới gầm giường, bởi vì dưới gầm giường quá thấp, coi như trẻ con cũng rất khó trèo vào, mà với khí lực của cậu bé, trái lại có thể nhấc giường lên một chút, nhưng muốn chui vào, hoàn toàn không làm được.

Cao Tân Dương không nói ra được nguyên nhân, hơn nữa lúc này nhìn vào thấy đã bình thường, mặc dù trong lòng đám người Cao Tiểu Huệ lo lắng, nhưng cũng không biểu hiện ra.

Rất nhanh đã đến buổi chiều.

Cao Tiểu Huệ đi siêu thị mua đồ ăn trở về, chuẩn bị nấu cơm, vào phòng bếp thấy Cao Tân Dương đứng trước chậu rửa rau.

"... Tôi hỏi thẳng bé "Dương Tử con làm gì vậy", thằng bé không trả lời tôi, lúc ấy tôi cảm thấy có chuyện không đúng, đi tới nhìn thử, phát hiện thằng bé cầm một con dao, lưỡi dao đang đặt lên cổ tay của mình..."

Lúc ấy Cao Tiểu Huệ bị dọa sợ cho hết hồn, vừa gọi tên ở nhà của cậu bé, vừa cẩn thận đưa tay lấy con dao, sau khi đụng vào, dùng hết sức đoạt con dao lại.

"... Phản ứng của Dương Tử, giống i hệt như buổi trưa, vẻ mặt rất mê mang, không biết xảy ra chuyện gì."

Tình huống lúc đó nghiêm trọng hơn buổi trưa rất nhiều, ngay sau đó đám người Cao Tiểu Huệ đưa Cao Tân Dương đi bệnh viện, kiểm tra từ đầu đến cuối, nhưng kết quả lại không có chuyện gì.

Vì lý do an toàn, bọn họ để Cao Tân Dương ở lại bệnh viên quan sát, trừ người nhà chăm sóc, còn thuê cả nhân viên chăm sóc nam nữa.

Lúc mới bắt đầu thì cũng rất tốt, kết quả vào nửa đêm, cũng không biết thế nào, nhân viên chăm sóc không tập trung, quay đầu đã phát hiện người không có trên giường bệnh, nhanh chóng gọi Cao Tiểu Huệ và chồng của bà ấy dậy, lại thông báo cho bệnh viện, tìm một vòng, cuối cùng ở trên cửa sổ của tầng cao tìm được Cao Tân Dương.

Đã có vô số bài học xương máu lúc trước, cửa sổ bệnh viện, hoặc sẽ có lan can bảo vệ, hoặc sẽ đóng kín chỉ chừa một khe hở, định kỳ còn có người đến kiểm tra.

Cánh cửa sổ mà Cao Tân Dương đứng, xế chiều hôm đó mới kiểm tra một vòng, không có bất kỳ vấn đề này, nhưng vào lúc nửa đêm tìm được cậu bé, thì lại bị hư.

Hỏi cậu bé đã xảy ra chuyện gì, cậu bé vẫn không biết.

Đám người Cao Tiểu Huệ không có cách nào, lại mời thêm một nhân viên, luôn luôn có hai người trông coi trong phòng, đến buổi tối thì trói Cao Tân Dương ở trên giường.

Vào nửa đêm, cậu bé sẽ giãy giụa vô ý thức, nhưng bởi vì thân thể đã bị trói, không giãy ra được, hơn nữa nhân viên chăm sóc ngay ở bên cạnh, gọi bác sĩ đến, tim một mũi an thần, dần dần liền yên tĩnh.

Nhưng đây cũng không phải là cách lâu dài.

Vì vậy Cao Tiểu Huệ nhờ người giới thiệu, cuối cùng tìm đến Củng Đại Cường.

Rồi sau đó vòng một vòng, chuyển giao vào trong tay Lạc Văn Thư.

Lúc đám người Cao Tiểu Huệ ở dưới lầu chờ, đã có thông báo với những người khác trong nhà, vào lúc này dẫn Lạc Văn Thư đến bệnh viện, ba mẹ của Cao Tiểu Dương và chồng bà ấy cảm thấy người này có chút quá trẻ, nhưng thái độ vẫn rất tốt, không tìm ra được lỗi nào.

Đoàn người ở bên ngoài chào hỏi xong, đang chuẩn bị đi vào xem Cao Tân Dương, bỗng nhiên giọng nói của nhân viên chăm sóc truyền đến.

"Ông Cao, bệnh nhân lại bắt đầu vùng vẫy!!"

Một nhà Cao Tiểu Huệ nghe vậy, nhất thời vô cùng lo lắng, theo bản năng muốn gọi bác sĩ, nhưng rất nhanh bọn họ nhớ đến, cao nhân mà mình mời đến.

Mà Lạc Văn Thư đã vào trong phòng bệnh trước, đi thẳng đến giường bệnh của Cao Tân Dương.

Thiếu niên cao gầy bị trói ở trên giường đặc chế, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn, điên cuồng vùng vẫy cơ thể, mu bàn tay và cổ, đều lộ ra gây xanh, nhìn có chút đáng sợ.

Hai nhân viên chăm sóc thân thể cường tráng, mỗi người đứng một bên, dùng hết sức định đè cậu bé lại.

Bọn họ cũng không chú ý đến, trong phòng bệnh có một người xa lạ.

Lạc Văn Thư đi đến bên cạnh Cao Tân Dương, ở trong mắt của cô, có một oán khí mang theo huyết quang mơ hồ, bao phủ cả người của cậu bé, bên trong có một đạo hư ảnh, giống như là điều khiển con rối, điều khiển cơ thể của Cao Tân Dương.

Lạc Văn Thư vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm một cái.

Hư ảnh rơi vào lòng bàn tay cô, co lại thành một người nho nhỏ, không thể cử động được.

Bình Luận (0)
Comment