Oán khí bao phủ cũng tan thành mây khói.
Vốn dĩ thiếu niên đang nổi điên cũng lập tức bất động.
Hai nhân viên chăm sóc sửng sốt một chút.
Đám người Cao Tiểu Dương cũng đi theo vào, vừa vặn nhìn thấy Cao Tân Dương bất động, trong lòng vô cùng lo lắng.
"Dương Tử!"
"Đại sư, Dương Tử, thằng bé không sao chứ?"
"Các người không cần lo lắng, cậu bé chỉ là ngủ thôi." Lạc Văn Thư nói, "Ngủ một giấc, chờ tỉnh lại là tốt rồi."
Cao Tiểu Huệ chỉ mong tình huống sẽ giống như lời cô nói, nhưng lại cảm thấy có chút không chân thật, dù sao Lạc Văn Thư chỉ đi vào nhìn một cái, cũng không làm gì.
Chẳng qua bà ấy cũng không nói ra nghi ngờ của mình, chỉ là hỏi thăm, "Đại sư, rốt cuộc thằng bé bị gì vậy?"
Lạc Văn Thư tùy ý thu hồi lại tay vươn ra, hư ảnh trong lòng bàn tay biến thành một viên cầu nhỏ, bị cô nhét vào trong túi áo, "Trẻ con nít tò mò nặng, chơi thứ không nên chơi, trêu chọc đồ âm tà, bị dây dưa."
Cô không đợi Cao Tiểu Huệ truy hỏi, tiếp tục nói, "Tình huống cụ thể, chờ cậu bé tỉnh lại, hỏi một chút là biết."
Cô nhìn Cao Tân Dương yên tĩnh nằm trên giường bệnh, cho ra một thời gian, "Đến buổi chiều là có thể tỉnh lại, đến lúc đó bà lại liên lạc với tôi."
Phương thức liên lạc thì đã cho Cao Tiểu Huệ khi còn ở trên đường rồi.
Cách thời gian Lạc Tinh Dữ tan học còn một đoạn thời gian, Lạc Văn Thư định ở bên này đi dạo một chút.
Cô đang muốn đi, chỉ nghe Cao Tiểu Huệ mở miệng nói, "Đã đến giờ này rồi, đại sư cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?"
Cao Tiểu Huệ là một người hiểu lễ, mặc dù trước đó Lạc Văn Thư có nói, không lấy tiền, chỉ cần đưa cô và Lâm Tĩnh đến nội thành một chuyến là được, nhưng Cao Tiểu Huệ lại không thể không làm gì, mời người ta ăn cơm, là chuyện nên làm khi được giúp đỡ.
Bà ấy nghe được khẩu âm vùng khác của Lạc Văn Thư, vì vậy thuần thục nói một chuỗi tên các món ăn, đều là món ăn đặc sắc ở chỗ này, ra khỏi Nghi Ngốc thì không thể ăn được đồ chính tông.
Lạc Văn Thư hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Cô nếm thử trước một chút, nếu như mùi vị không tệ, lát nữa đi đón Lạc Tinh Dữ đến, ở chỗ này ăn cơm tối.
Còn có Kim Hữu Tiền.
Vì vậy Lạc Văn Thư gọi điện thoại cho Kim Hữu Tiền, hỏi cậu ta hôm nay có chuyện gì không, sau khi lấy được câu trả lời không bận gì, thì để cho cậu ta xế chiều đi nhà trẻ đón Lạc Tinh Dữ về nhà, sau đó ở nhà chờ, đến lúc đó cô trở về đón bọn họ qua chỗ này chơi.
Chữ chơi ở đây, không phải là tới đây du lịch, mà là chơi với một thứ đặc biệt.
Cũng chính là quỷ hồn dây dưa với Cao Tân Dương.
Lạc Văn Thư bắt được, chỉ là một đạo hư ảnh, bản thể quỷ hồn gây ra mọi chuyện còn chưa có tới.
Hôm nay xã hội vô cùng phát triển, ở trên mạng có thể tìm được vô số trò chơi đặc biệt, tất nhiên, trong đó phần lớn đều là bịa, nhưng cũng có cái là thật.
Mặc dù Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền đều không phải là loại người sẽ chơi loạn mấy thứ này, nhưng nếu đã đụng phải, thì cũng nên tìm hiểu một chút.
---
Lúc Lạc Tinh Dữ sắp tan học, đang suy nghĩ buổi tối ăn gì.
Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu bé cầm cặp sách nhỏ đã sớm thu dọn xong, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, một đường đi đến cửa nhà trẻ, Kim Hữu Tiền đã chờ ở bên ngoài.
"Anh!" Lạc Tinh Dữ vẫy vẫy tay.
Trước kia cậu bé thường gọi là "anh Hữu Tiền", sau đó phát hiện mọi người đều sẽ tò mò nhìn chằm chằm bọn họ, rất nhanh cậu bé ý thức được chỗ có vấn đề, vì vậy muốn đổi một cách gọi khác.
Nhưng ba chữ Kim Hữu Tiền này, mặc kệ là hợp lại hay tháo ra, cộng thêm chữ anh, cũng rất kỳ lạ, vì vậy Lạc Tinh Dữ dứt khoát đơn giản hóa, trực tiếp gọi anh.
"Cô giáo, xin chào buổi chiều, tôi đến đón Tinh Tinh." Kim Hữu Tiền lễ phép chào hỏi.
"Cô Mạch Tử, ngày mai gặp!" Lạc Tinh Dữ cố gắng vẫy đôi tay nhỏ bé của mình.
"Tạm biệt." Cô giáo cười tạm biệt với bọn họ.
Bởi vì con đường chỗ nhà trẻ có chút hẹp, dễ dàng bị kẹt xe, đặc biệt là buổi sáng, bãi đậu xe bên cạnh thường xuyên bị chen đầy, vì vậy cậu ta mua một chiếc xe gắn máy, vào thời tiết tốt, đặc biệt đưa đón Lạc Tinh Dữ đi học.
"Sư phụ nói một lát nữa về nhà đón chúng ta đi ra ngoài chơi." Kim Hữu Tiền vừa nói chuyện, vừa đưa nón bảo hiểm có hình Ultraman cho Lạc Tinh Dữ đeo lên.
Xe gắn máy chạy qua lại rất tự nhiên bên trong dòng xe hơi kẹt, rất nhanh đã đến dưới lầu nhà họ Phương.
Kim Hữu Tiền dừng xe, đi lên lầu với Lạc Tinh Dữ, mở cửa, chỉ thấy Lạc Văn Thư đã ở nhà chờ rồi.
"Mẹ ơi!" Lạc Tinh Dữ vừa gọi, vừa chạy thật nhanh vào phòng của mình, "Chúng ta đi đến chỗ nào chơi ạ?"
"Đi thành phố Nghi Cốc."
"Con có cần mang theo bùa chú không?" Cậu bé hỏi.
"Ừ."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, trực tiếp mang cặp sách nhỏ chuyên đựng bùa chú và tài liệu vẽ bùa đã sớm chuẩn bị xong, từ trong phòng mình tạch tạch chạy ra.
"Mẹ, con đã chuẩn bị xong!"
Đến nay Kim Hữu Tiền còn chưa cảm ứng được sự tồn tại của linh khí trong trời đất, còn chưa nhập môn, không cần phải chuẩn bị gì cả, thật ra thì cũng tương đương với đã chuẩn bị xong.
Một đạo quỷ môn mở trong nhà, ba người đi vào một trước một sau, đường tắt U minh, lúc trở lại nhân gian, cũng đã ở một thành phố cách Xuân Sơn mấy ngàn dặm.
Lúc này, điện thoại của Lạc Văn Thư vang lên, là Cao Tiểu Huệ gọi đến.
"Đại sư, Dương Tử, thằng bé tỉnh lại rồi..."
Trong điện thoại, giọng nói của Cao Tiểu Huệ vô cùng bất an.
Cao Tân Dương giống như Lạc Văn Thư nói, buổi chiều đã tỉnh lại, hơn nữa trạng thái cũng không ngơ ngác hoảng hốt giống như lúc trước.