Một điểm này, đám người Cao Tiểu Huệ đều có thể cảm nhận được.
Nhưng hình như Cao Tân Dương còn chưa tốt hoàn toàn, sau khi tỉnh lại, mới đầu cậu bé có chút mơ mang nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, sau đó lúc nhìn về phía Cao Tiểu Huệ, bỗng nhiên hô một tiếng.
Cậu ta nói, "Mẹ ơi, con... Hình như con gặp phải... Quỷ!"
Lúc nói đến chữ cuối cùng, cả người của cậu ta run lên, mặc kệ là giọng nói hay là vẻ mặt, đều thể hiện ra sự sợ hãi, thân thể cũng không bị khống chế mà run lên.
Thật ra đám người Cao Tiểu Huệ đã sớm suy đoán ra cái này, nếu không cũng sẽ không nhờ người giới thiệu Củng Đại Cường, nhưng lúc này từ trong miệng đứa bé nhà mình nghe được, thì cảm giác lại không giống nhau.
Những người khác vây quanh bên cạnh gường bệnh, an ủi Cao Tân Dương, Cao Tiểu Huệ thì đi ra gọi điện thoại Lạc Văn Thư.
"Đã không sao rồi, bà không cần lo lắng." Lạc Văn Thư an ủi mấy câu, sau đó cúp điện thoại, dẫn theo hai người Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ, đi vào trong bệnh viện, rất nhanh đã tới bên ngoài phòng bệnh của Cao Tân Dương.
"Đại sư!"
Vợ chồng Cao Tiểu Huệ đã ở bên ngoài cửa đi qua đi lại mấy vòng, thấy được bóng người của Lạc Văn Thư, lập tức đi lên đón.
Lạc Văn Thư gật đầu một cái, rồi sau đó đi vào phòng bệnh.
Cao Tân Dương đã xuống khỏi gường bệnh, giờ phút này đang ngồi co rúc trên ghế salon, bọc chăn, chỉ lộ ra cái đầu, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ.
"Đạo hư ảnh dây dưa với cậu đã không còn." Lạc Văn Thư mở miệng nói chuyện.
Cao Tân Dương nghe vậy, thân thể chợt run lên, ngẩng đầu nhìn đến.
Kim Hữu Tiền rất có mắt nhìn chuyển một cái ghế trong phòng đến, Lạc Văn Thư ngồi xuống, đối mặt với Cao Tân Dương, tiếp tục hỏi, "Nói thử đi, đã xảy ra chuyện gì."
Cao Tân Dương cắn môi thật chặt, hình như có chút kháng cự với đoạn trí nhớ kia, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng.
"Ngày đó..."
Ngày xảy ra chuyện, Cao Tân Dương nói với người nhà đi ra ngoài cắm trại với bạn học, thật ra là đi gặp bạn trên mạng.
Bao gồm cậu ta, tổng cộng có bảy người, đều là quen biết trong game, thường xuyên nói chuyện, cho nên thêm bạn, lại tạo một nhóm chat, thường xuyên nói chuyện phiếm trong nhóm, không chỉ về trò chơi, còn có các loại đề tài khác.
Cao Tân Dương quen biết bọn họ hơn hai năm, đều biết thành phố mà bọn họ đang ở, cách không tính xa, vì vậy vừa khéo là nghỉ lễ Quốc khánh, mọi người bàn bạc ra ngoài gặp mặt.
Cuối cùng bàn bạc xong, địa điểm gặp mặt, chính là cái thôn đó.
Trong nhóm có một người cũng ở trong Nghi Cốc giống Cao Tân Dương, mọi người đều gọi anh ta là Cẩu ca.
Cẩu ca là người lớn tuổi nhất trong đám, đã đi làm được mấy năm, vì vậy phụ trách sắp xếp buổi gặp mặt, Cao Tân Dương thì đi theo giúp đỡ Cẩu ca, hỗ trợ mua đồ.
Mới đầu tất cả đều rất bình thường.
Bảy người, năm nam hai cô gái, mới vừa gặp mặt hơi có chút lạnh nhạt, sau khi trò chuyện mấy câu, dần dần tìm được cảm giác nói chuyện khi còn trên mạng.
"Lúc gần tối, Cẩu ca bỗng nhiên đề nghị, có muốn chơi trò gì đó không..."
Trò chơi này tên là hỏi gạo, đồ cần dùng bên trong cũng rất đơn giản, một tấm vải đỏ, một cái xúc xắc, mấy hạt gạo, máu gà, một thứ có thể viết chữ.
Cách chơi của trò chơi này, thật ra cũng gần giống như chơi trò bút tiên mà nhiều người biết.
Trải tấm vải đỏ đã chuẩn bị lên trên đất, vẽ hai vòng ở hai bên, bên trong viết "Có" và "Không".
Gạo là nhân vật chính trong trò chơi, sau khi ngâm với máu gà, đặt ở chính giữa.
Sau đó đọc một lời mời mơ hồ huyền huyễn, thì có thể bắt đầu trò chơi.
Cẩu ca - người đề nghị chơi trò này được xem như là người chủ trì chịu trách nhiệm đổ xúc xắc, sáu người khác thì chọn một con số, xúc xắc ném được con số mấy, thì người đối ứng với số tới hỏi gạo.
Có thể hỏi bất kỳ chuyện gì, câu trả lời chính là hai chữ đơn giản "Có" hoặc "Không" được viết phía dưới.
"Cẩu ca nói, sau khi hỏi xong, gạo sẽ nhảy lên, rơi vào bên trong vòng có chữ..."
Cao Tân Dương không nghĩ ra được nguyên lý của họat động này, vì vậy thật sự cảm thấy hứng thú.
Ném mấy vòng xúc xắc, trúng hai nam hai nữ, hỏi đều là vấn đề vô hại, kết quả hạt gạo không nhúc nhích.
Cao Tân Dương cảm thấy, lời của Cẩu ca lúc trước là nói bậy nói bạ, tự chế ra.
Đối mặt với ánh mắt và lời nói chế nhạo của mọi người, Cẩu ca cười ha hả, không cảm thấy lúng túng, nói bổ sung, "Quên nói với mọi người, còn có một tình huống thứ ba, đó chính là thần gạo không thích các người, cho nên không trả lời vấn đề đặt ra."
Đám người Cao Tân Dương nghe vậy, trợn trắng mắt.
"Lần sau nhất định sẽ được."
Cẩu ca vừa nói chuyện, lại ném xúc xắc.
Lần này trúng số của Cao Tân Dương.
Cẩu ca vẫn là vẻ mặt cười ha hả, nhìn cậu ta, nói, "Dương Tử, nào, hỏi vấn đề đi."
"Lúc ấy tôi cảm thấy trò chơi này là giả, nhưng mọi người đều cảm thấy chơi rất vui, vì vậy tùy tiện hỏi một vấn đề..."
"Hỏi gì cũng được sao?" Cao Tân Dương hỏi Cẩu ca.
Người sau gật đầu.
Cao Tân Dương suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Thần gạo ơi, trả lời tôi, ngài thật sự ở đây sao?"
Cậu ta vừa nói xong, chỉ thấy hạt gạt đặt ở chính giữa vải đỏ được ngâm với máu gà bỗng nhiên động đậy.
Cao Tân Dương sửng sốt một chút, rồi sau đó nhìn thấy hạt gạo nhảy lên, nhảy rồi nhảy, nhảy vào trong vòng tròn viết chữ "Có", rồi bất động.
Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, không mạnh, nhưng lại rất lạnh, Cao Tân Dương mặc áo khoác giữ ấm, cũng không nhịn được mà rùng mình.
Tình huống của những người khác cũng gần giống như vậy.
Bầu không khí lập tức trở nên có chút quỷ dị.
Sau khi yên lặng thật lâu, một người trong số đó đề nghị: "Nếu không, không chơi nữa?"
Lúc ấy trong lòng của Cao Tân Dương đã có một loại bất an mơ hồ, là người đầu tiên gật đầu đồng ý.
Rất nhanh bốn người còn lại cũng gật đầu bày tỏ thái độ, vì vậy trò chơi kết thúc ở đây.
Nhưng bỗng nhiên Cẩu ca nói ra một câu, "Có nghe qua câu "Mới thần thì dễ tiễn thần thì khó" chưa?"
Không đợi đám người Cao Tân Dương phản ứng lại, anh ta đã cười nói, "Chỉ đùa một chút thôi, mọi người không nên hoảng hốt.”
"Chẳng qua cũng không hoàn toàn là sai, chúng ta mời thần đến, bây giờ hỏi xong, phải tiễn thần đi, nếu không sẽ luôn đi theo chúng ta."
Mời thần là Cẩu ca mời, tiễn thần cũng là do anh ta làm.
Cách làm rất đơn giản, cuộn tấm vải đỏ có hạt gạo ở bên trong, đào hố, rồi chôn xuống.
Lúc ấy không biết nghĩ thế nào, sau khi Cẩu ca chôn xong, Cao Tân Dương còn dùng chân đạo mấy cái vào chỗ đó, làm cho bùn đất bị đạp bằng phẳng xuống.
Những người khác thấy vậy, cười trêu, "Sao vậy, Dương Tử, cậu còn sợ nó giống như cương thi xác chết vùng dậy đi ra ngoài sao?"
Cao Tân Dương nghe vậy, nhất thời có chút lúng túng.
Rất nhanh đám người rời khỏi nhà ngói chơi trò chơi, trở lại chỗ cắm trại.
Sau đó không bao lâu, một người trong đó nhận được điện thoại, nói tạm thời có chuyện bận, không thể tiếp tục chơi với mọi người nữa, sau khi nói xin lỗi thì vội vả rời đi.
Còn lại sáu người, thật ra cũng có thể tiếp tục chơi, nhưng một lát sau, Cẩu ca bỗng nhiên nói mình bận chuyện cũng rời đi.
Anh ta là người được mọi người trong nhóm tin tưởng, anh ta đi rồi, những người còn lại, cũng không biết phải chơi như thế nào, sau khi bàn bạc với nhau, quyết định giải tán trước thời hạn, chờ ngày hôm sau xem tình hình.
Kết quả buổi tối hôm đó Cao Tân Dương trở về nhà đã xảy ra chuyện.
Ở trong mắt đám người Cao Tiểu Huệ, tinh thần cậu ta hoảng hốt, chạy thẳng vào phòng, nằm xuống thì ngủ, ngày hôm sau phát hiện cậu ta nằm dưới gầm giường ngay cả trẻ em cũng không chui lọt được.
Sau chuyện này thì lộ ra dáng vẻ không nhớ gì cả.
Vì thể bọn họ vô cùng lo lắng.
Trên thực tế, chuyện mà bản thân Cao Tân Dương trải qua, còn đáng sợ hơn bọn họ thấy.